Hai người buông nhau ra, Tiêu Dã nói với Tiêu Lý Hiên: “Phụ hoàng, con muốn tới mỗi bàn mừng mọi người một chén rượu.”
Tiêu Lý Hiên liền gật đầu nói: “Được, nhưng đừng gắng quá, nếu con cảm thấy không thể uống nữa thì đừng uống.
Con trai của ta không cần phải nể mặt ai cả.”
Ông chính là đang ngầm ám chỉ không kẻ nào được ép rượu hắn.
Cả đám người bên dưới đương nhiên nào có lá gan lớn như vậy.
Tất cả đều ngầm hiểu, chỉ mong bản thân làm sao để có thể lấy lòng được vị hoàng tử mới nhập cung này.
Riêng chỉ có một người là không quan tâm tới mấy câu bóng gió ở đây.
Liễu Nguyệt chăm chú ngồi nhìn chén trà mình đang cầm trên tay, nhìn sâu xuống mặt nước óng ánh gợi ánh xanh, cô hỏi: “Bàn ai cũng là rượu, sao chỉ mỗi bàn ta là phải uống trà?”
Liễu Hạo vừa hay cũng đang uống trà, liền tiện miệng đáp: “Chắc hoàng thượng là thấy ngươi còn nhỏ tuổi chưa được uống rượu nên mới đặc biệt phân phó cho riêng ngươi đấy.”
“Nhỏ? Bằng tuổi ta hai năm trước Liễu Chi cưới chồng luôn rồi đấy.” Liễu Nguyệt nói.
Liễu Hạo xua tay, nói: “Kệ đi, tóm lại ngươi không được uống là không được uống thôi.
Người ta đã cho uống trà rồi lại còn đòi hỏi, nhìn thôi cũng biết trà này cũng chẳng phải loại tầm thường gì đâu.
Ngoan ngoãn mà ngồi nghĩ tí nữa A Dã hắn tới bàn mình thì phải biểu hiện thế nào đi.”
Liễu Nguyệt nghe vậy cũng tạm gác lại chuyện chén trà, đưa mắt nhìn sang Tiêu Dã đang cách bàn mình bốn cái bàn nữa mà cả người thoáng chốc cảm thấy lạnh toát.
“Cửu vương mới nhận lại tước vị, Châu Quốc ta như hổ mọc thêm cánh, mong cho tương lai người sẽ có thể trở thành bậc chí tôn dẫn dắt đất nước.” Lão quan ở bàn thứ ba nói.
Liễu Nguyệt đang ngồi ở xa thậm chí còn nghe được, cô ngó sang chỗ bên đó, nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của lão quan cùng với khuôn mặt như đọng thành hồ băng của Tiêu Dã mà nghĩ.
Này này ông già, ăn nói kiểu gì thế hả.
Mẹ nó thái tử ngồi ngay bàn bên cạnh ông kìa.
Vốn tưởng những người ngồi ở đây toàn phải là người tài gánh vác trọng trách lớn cho vương triều, thế quái nào lại lòi ra một lão già lẩm cẩm ngu dốt thế kia.
Âm mưu dần dần thì còn được, thế mà lại ở đây trực tiếp nói hết ra.
Chưa gì đã muốn chia rẽ tình huynh đệ của người ta rồi.
Trái ngược với dáng vẻ sốt ruột của Liễu Nguyệt, Tiêu Dã lại vô cùng bình tĩnh mỉm cười nhìn ông, nói: “Trung đại nhân, ngài lại đề cao ta quá rồi.
Ta vốn chỉ mới hai mươi, còn rất nhiều thứ chưa hiểu rõ, còn cần mọi người chỉ dạy nhiều, hơn nữa ta cũng không có dã tâm trèo cao, sao ông lại có thể nói như vậy được.”
Vị Trung đại nhân xét thấy thái độ của Tiêu Dã gay gắt, ngay lập tức sửa lại lời: “Cửu vương nói đúng, người nói rất đúng.
Là lão già hồ đồ nên ăn hươu nói vượn, mong người thứ tội.”
Đáp lại ông là Tiêu Dã lại một lần nữa mỉm cười, nụ cười sáng lạn của thiếu niên luôn trưng ra trước mặt, hắn nói với ông: “Không sao hết, ông già rồi thì nên về nhà an hưởng tuổi già với con cháu đi.
Có lẽ mấy chục năm nay cống hiến cho đất nước ông cũng đã phải vất vả nhiều rồi, để ta nói với phụ hoàng cho ông cáo lão hồi hương.”
“Không, Cửu vương, lão già này nào dám có ý đó…!”
Tiêu Dã lần này mặc kệ ông lời ông nói, trực tiếp bỏ sang bàn khác.
Còn một bàn nữa.
Liễu Nguyệt nhìn thấy Tiêu Dã ngày càng gần hơn về phía mình, lo sợ nghĩ.
Tiêu Dã rất nhanh đã kết thúc cuộc nói chuyện ở bàn thứ hai, ngay lúc này, hắn đã gần Liễu Nguyệt trong gang tấc.
Liễu Nguyệt cùng Liễu Hạo hai mắt nhìn nhau: “…”
Tiêu Dã nói chuyện với bàn bên cạnh xong, sắc mặt vẫn vô cùng tốt sau đó xuất hiện ở bàn của hai người.
“Liễu tiểu thư, Liễu thiếu gia thấy bữa tiệc hôm nay như thế nào?” Hắn khách sáo hỏi.
Liễu Nguyệt đáp: “Rất hoành tráng, Cửu vương nhận lại địa vị vốn thuộc về người khiến tiểu nữ rất vui, ngay bây giờ liền muốn uống với