Tiêu Dã hôn xong dường như càng dính người hơn.
Đợi mãi cũng chẳng thấy hắn buông mình ra, Liễu Nguyệt nói: “Này, lâu rồi đấy.
Ngươi không định buông tha cho ta à.”
“Bao lâu rồi?” Tiêu Dã hỏi, hỏi xong hắn lại vùi sâu mặt vào cổ cô, như muốn hít lấy hương thơm mà lâu rồi mình chưa được cảm nhận lại.
Liễu Nguyệt gần như đã hoàn toàn bất lực với hắn, thở dài nói: “Ngươi hỏi lần này là lần thứ ba rồi, mẹ nó đã hơn hai mươi phút kể từ khi cung nữ đó rời đi rồi đấy.”
Tiêu Dã vốn không quan tâm, chỉ một mực nằng nặc ôm lấy cô.
Liễu Nguyệt: “…”
Bao nhiêu giận hờn cùng ấm ức có lẽ cũng đã theo trận giằng co kịch liệt ban nãy mà vơi đi phần nào.
Tiêu Dã sau một hồi cuối cùng cũng chịu buông cô ra.
Nhưng có lẽ hắn vẫn có chút tiếc nuối, không bỏ đi ngay mà nâng tay lên mân mê gương mặt của cô, nói: “Mọi chuyện chưa xong đâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
Liễu Nguyệt ngước lên nhìn hắn, nhếch miệng cười nói: “Vậy ta sẽ đợi ngươi.”
Nghe vậy sắc mặt Tiêu Dã bỗng hoà hoãn ra rất nhiều, hắn cong mắt, mỉm cười đầy tà mị, nói: “Nguyệt Nguyệt ngoan nhất.”
Liễu Nguyệt không hề phản kháng, vì căn bản cô biết có làm vậy cũng chỉ tổ tốn công vô ích, đứng im ngoan ngoãn thuận theo Tiêu Dã hắn có khi còn bớt được đi rất nhiều phiền phức.
Vì vậy cô ngược lại chẳng làm gì, chỉ ngước đôi mắt lạnh băng lên nhìn hắn, nói: “Xong chưa?”
Tiêu Dã dường như không thích biểu cảm này của cô, liền nói: “Xong rồi, nhưng ngươi lại làm ta thấy không vui.”
“Ta muốn hôn ngươi.” Hắn làm nũng nói.
Liễu Nguyệt sợ tái mặt: “…”
Cô lập tức đẩy Tiêu Dã ra, nói: “Hôn cái con khỉ!.”
Tiêu Dã đang ôm chặt eo Liễu Nguyệt nên cô căn bản đẩy cũng chẳng xi nhê gì tới hắn hết.
Giọng nói nỉ non nhưng không kém phần nguy hiểm vang lên: “Ta không thích ngươi nữa đâu, thích ngươi đau lắm, giờ ta chỉ hận ngươi thôi đó Nguyệt Nguyệt, sẽ không bao giờ thích ngươi nữa đâu.”
Âm thanh nỉ non như muốn nói cho Liễu Nguyệt biết, để cô sẽ không vì chuyện trước đây mà né tránh hắn nữa.
Tiêu Dã nói xong, biểu cảm trên mặt không rõ vui buồn, chỉ rũ mắt nhìn Liễu Nguyệt, không biết bản thân đang nghĩ gì mà lặp đi lặp lại câu nói “sẽ không yêu ngươi nữa đâu”.
Không yêu ngươi nữa đâu.
Nếu nói là yêu ngươi, chẳng phải ngươi sẽ lại càng đẩy ta ra xa hơn sao.
Lần này là năm năm, vậy lần sau có thể là bảy năm, mười năm…Nhỡ đâu là mãi mãi thì sao…
Đáy lòng Tiêu Dã thoáng chốc lại nặng trĩu, nỗi sợ hãi về việc phải xa cô đã khiến hắn cứ như vậy mà hèn mọn dối lòng của mình.
Bởi vì hắn vẫn yêu, vẫn thương Liễu Nguyệt rất nhiều.
Tiêu Dã hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó nói: “Thôi được rồi, ngươi cũng nên về đi.
Để mọi người thấy được mấy dấu hôn là không hay đâu.
Ở chỗ phụ hoàng cứ để ta nói khéo cho, ngươi đi về đi.”
Liễu Nguyệt im lặng nhìn Tiêu Dã, mà Tiêu Dã cũng đang im lặng nhìn cô, ẩn sâu trong đôi mắt của hắn chất chứa rất nhiều oán niệm, nhưng cũng ánh lên rất nhiều cảm xúc khó nói thành lời.
Lần này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Dã lại một lần nữa, cúi xuống, hôn nhẹ lên má Liễu Nguyệt.
“Ngươi có vẻ bị nghiện hôn rồi đấy.” Liễu Nguyệt ở bên có phần khinh bỉ nói.
Tiêu Dã khẽ đáp: “Ta không nghiện hôn.”
Mà là nghiện ngươi mới đúng.
Nhưng vế sau, chắc chắn Tiêu Dã sẽ không bao giờ nói cho Liễu Nguyệt biết.
Tiêu Dã trở lại bữa tiệc, mà trước khi đi, hắn vẫn không nhịn được phải nói với Liễu Nguyệt một câu: “Ta sẽ đến tìm ngươi, sớm thôi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn đợi ta nghe chưa.”
Liễu Nguyệt gật đầu lia lịa, vì cô muốn vị hung thần này nhanh nhanh rời đi.
Xoay người đi lên dãy hàng lang ở hoàng cung, Liễu Nguyệt đưa tay sờ nhẹ vào vết thương trên môi, lẩm bẩm mắng: “Mẹ nó cắn y hệt cẩu vậy.”
Bỗng lúc này ở trước mặt có bóng đen đang gần đi tới, Liễu Nguyệt khẽ nhíu mày, sau khi nhìn rõ được đó là ai mới thả lỏng cơ mặt.
Liễu Hạo nhìn thấy Liễu Nguyệt, lập tức đi tới đầy tức giận nói: “Ngươi đi