Tiếng nói chuyện ồn ào bên tai đã làm Liễu Nguyệt tỉnh giấc.
Cô mở mắt, ánh mắt vô định ngước nhìn lên trần nhà bằng gỗ vững trãi bên trên.
“Tỉnh rồi!?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai cô.
Đôi mắt dần lấy lại tiêu cự, Liễu Nguyệt chậm rãi đưa mắt nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, một giây sau đó đã phải bật dậy với vẻ mặt thất kinh.
Mấy tên đàn ông băm trợn này là ai!
Sắc mặt tái mét của Liễu Nguyệt đồng thời đã bán đứng suy nghĩ của cô.
Một người trong số đó liền nói: “Nhìn cái gì mà nhìn.
Nếu không phải vì thấy ngươi cùng tên nam nhân đi cùng bất tỉnh bị thương nặng trên đường thì Chung đại ca cũng chẳng tốt bụng vác về cho nặng nợ đâu.”
Nhắc tới Tiêu Dã khiến cô phải gấp gáp hỏi: “Hắn sao rồi? Có bị thương nặng lắm không? Giờ người ở đâu?”
“Ấy.” Nam nhân thô kệch giơ tay ra hiệu cho Liễu Nguyệt ngừng lại, “Tên đó là phu quân của ngươi à?”
“Ừ, rồi sao.” Đến nước này Liễu Nguyệt cũng chẳng rảnh nghĩ nhiều mà ngay lập tức đáp, “Tình hình của hắn sao rồi?”
“Hắn bị kiếm chém sau ở lưng, mà trong kiếm lại có độc nên có mất chút thời gian chữa trị.” Một người trông có vẻ sáng sủa hơn bước vào, “Vị cô nương đây xin đừng lo lắng, tính mạng của y hiện đã được an toàn, chỉ là cần chút thời gian để phục hồi và tỉnh dậy thôi.”
“Phu quân của ngươi nhặt được cái mạng cũng là nhờ các đại ca của ta đấy.
Biết đường mà hậu tạ cho phải lễ.”
Nam nhân to lớn thô kệch nói.
“Tự Man, chú ý ngôn từ.
Con gái nhà người ta mà đệ lại ăn nói như vậy à.”
Thấy Liễu Nguyệt còn đang ngơ ngác, nam nhân có tướng mạo dễ nhìn liền nhẹ giọng nói: “Mong cô nương đừng sợ hãi.
Bọn chúng tuy ăn nói có chút không dễ nghe với cả tướng mạo dù hơi hung tợn nhưng thực chất đều là người tốt cả, cô nương nếu có gì không phải mong bỏ qua.”
“Ca! Cô ta được Nhị ca cứu về còn không tạ ơn, huynh nói như chúng ta mắc nợ cô ta như thế làm gì.” Người được gọi là Tự Man lên tiếng.
“Đệ câm miệng cho ta.”
“Thôi thôi…” Liễu Nguyệt bất lực nói, “Mấy vị đại ca hào hiệp ra tay cứu giúp khiến ta vô cùng biết ơn.
Nhưng trước mắt có thể cho ta biết ở đây là đâu được không?”
“Ở đây là địa phận núi Trầm Cửu, hay gọi là Trầm Sơn.
Bọn ta là thổ phỉ trên núi này.”
Tự Man bật cười: “Ha, đại ca nói thế không sợ nhỏ này nghe xong chạy mất dép à.”
“Chỉ là một băng đảng thổ phỉ thôi mà, có gì phải sợ.” Liễu Nguyệt nói, “Chỉ cần là người tốt thì làm gì chả được.”
Một đám sơn tặc mà khiến cô sợ hãi thì có lẽ thế lực của Liễu gia dẹp đi là vừa rồi.
“Nói hay.” Nam tử được Tự Man gọi là ca ca nói.
“Quá khen.” Liễu Nguyệt khách sáo đáp lại, “Không biết xưng danh với vị đại ca này thế nào đây.”
“Ta là Chu Vận, người bên cạnh là huynh đệ kết nghĩa của ta, Tự Man.
Người ra tay cứu hai bọn ngươi là Thất Vi, khi nào gặp ta sẽ giới thiệu lại cho cô nương.”
“Đa tạ.” Cô nói.
“Không có gì, cứu người là việc nên làm.” Chu Vận đáp, “Còn cô nương, quý danh của cô nương đây là gì.”
“Cứ gọi ta là Nhã Thư.” Cô mỉm cười nói.
Chu Vận khẽ nâng mắt, sau đó nói: “Nhã Thư, tên rất hay.
Nhã cô nương giờ muốn nghỉ ngơi thêm hay cùng ta tới chỗ của phu quân cô.”
“Phu quân?” Liễu Nguyệt khó hiểu nhìn y.
“…”
“À!” Cô nhận ra bản thân mình vừa hay quên mất điều gì, để tránh bị nghi ngờ lập tức nói: “Có, ta muốn tới chỗ phu quân, Chu đại ca nếu không phiền có thể cho ta tới gặp y không.”
Chu Vận nhìn cô, nói: “E là người chưa tỉnh, nhưng cứ cho vợ chồng hai người gặp nhau cho yên tâm trước vậy.”
“Nhã cô nương cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa.
Tuy cô chỉ bị xây xước ngoài da và có một vết thương trên tay từ trước nhưng ta vẫn phải hỏi lại cho chắc.”
Liễu Nguyệt ngồi dậy, xua tay nói: “Không sao hết, ta vẫn đi lại được bình thường.”
“Vậy thì tốt.” Chu Vận đáp, “Cô đi theo ta.”
Căn phòng nhỏ không thể nói được hết sự đồ sộ của cái băng gọi là sơn tặc này.
Đập vào hai mắt Liễu Nguyệt ở bên ngoài chính là toà tường thành canh gác sừng sững phía xa, ngang dọc đều là các toà nhà kiên cố bao quanh núi.
Cô bỗng cảm thấy.
Sơn tặc thời này quá hoành tráng rồi.
“Phu quân của ngươi ở trong này.” Chu Vận dừng chân, chỉ tay vào một căn phòng, nói.
Liễu Nguyệt nghe vậy vội vàng bước vào trong.
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy được nam nhân quen thuộc đang an tĩnh nằm trên giường thì tảng đá mang tên lo âu vốn đang đè nặng trong lòng của cô mới được gỡ ra.
Liễu Nguyệt sau đó đi tới bên giường, chạm nhẹ vào gương mặt lạnh băng có chút tái nhợt của hắn, cô hỏi Chu Vận đang ở sau: “Độc hắn trúng có nặng lắm không.”
Chu Vận: “Chưa thể gây chết người ngay nhưng kẻ ra tay chắc chắn là muốn hãm hại y.
May mắn vết chém chưa cắt vào sâu da thịt nhưng nếu không tĩnh dưỡng và đều đặn uống thuốc giải thì khó mà trị dứt điểm được.”
“Ta có thể xem chỗ thuốc dùng để giải độc không?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Nhã cô nương biết y thuật?”
“Một chút thôi.” Cô đáp.
Chu Vận nghe vậy cũng không tỏ thái độ nghi ngờ gì nhiều, chỉ nói: “Chỗ thuốc đó ta sắc ở ngoài vườn.
Cô có thể theo ta.”
Liễu Nguyệt khẽ đưa mắt về phía Tiêu Dã, sau đó tầm mắt lại dời sang đặt trên người Chu Vận, cô nhìn y,