Vân Du Các.
“Con muốn cho thằng nhóc đó cùng đến Hồng Cử?” Liễu Diễm Tư đang nhâm nhi tách trà hỏi.
“Vâng.”
“Được.” Y nói không chút do dự.
Liễu Nguyệt: “Sao người dễ tính thế?” Câu hỏi này cũng không phải lần đầu cô hỏi y.
“Có lí nào để ta từ chối đâu, nhưng nếu hắn không thi vào được thì cũng không có chuyện giúp đỡ gì ở đây đâu đấy.”
“Còn chưa đầy hai tuần nữa là thi rồi mà.” Liễu Nguyệt nói.
Dường như cô đã quên mất Tiêu Dã là nam chính, bàn tay vàng có thể dời núi lấp biển.
“Ta không quan tâm, nếu có trách thì trách hắn quá ngu dốt đi.” Liễu Diễm Tư thờ ơ nói.
Liễu Nguyệt thấy y nói thế liền cười nói: “Vậy mới đúng là Liễu lão gia chứ.”
“Không cần phải nịnh, trở về mà dạy học cho cái thằng nhóc đó đi.” Liễu Diễm Tư xua xua tay đuổi Liễu Nguyệt.
“Vâng, con biết thể nào người cũng nói thế mà.” Liễu Nguyệt nói.
Có việc thì gọi, xong việc thì đuổi, không cần quan tâm người bị đuổi nghĩ gì, đây chính cách không lãng phí thời gian là vàng là bạc của Liễu lão gia.
Trở về Nhạn Uyên Các, thấy Tiêu Dã đã đứng từ cửa đợi mình, Liễu Nguyệt không nhanh không chậm truyền đạt lại lời của Liễu Diễm Tư.
“Ngươi rõ chưa?”
“Rồi ạ.”
“Vậy thì gác lại việc luyện kiếm mà lo học đi.” Liễu Nguyệt nói, thời hạn chỉ còn đúng 10 ngày nữa là tới lúc kì thi diễn ra, không biết nên nhồi đống kiến thức này vào đầu Tiêu Dã kiểu gì.
Trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của cô, Tiêu Dã tiếp thu nhanh đến chóng mặt, chưa hết một ngày y đã thuộc hơn nửa chồng sách.
Liễu Nguyệt: “…”
Con mẹ nó thật bất công.
Ngày diễn ra kì thi.
Quy chế thi vẫn như bao năm khác, nam nữ đều có thể tham gia.
Vì đây là trường cho con nhà tiểu thư thiếu gia nên trường hợp như của Tiêu Dã cũng không phải ít.
Có mấy nhà muốn người hầu vào cùng để trông nom con cái cho họ, nhưng vẫn với điều kiện phải trên 10 tuổi dưới 15 tuổi, nếu lớn hơn thì sẽ