“Vị công tử, liệu có thể nhường lại nương tử của mình cho đệ đệ ta không?”
Câu hỏi nghe tưởng như vô lí nhất trên đời lại có thể phát ra từ miệng của nam nhân trông có vẻ sáng sủa vô nhường này.
“Tuyệt đối không thể.” Tiêu Dã nguy hiểm nhìn Nhị đương gia, gằn giọng nói.
Cho dù có là đang đóng giả, cho dù Tiêu Dã hắn không phải là phu quân của Liễu Nguyệt thật, con mẹ nó trừ phi hắn chết, cô tuyệt đối không thể là của kẻ khác, không…hắn có chết cô cũng không được phép!
“Bình tĩnh chút.” Liễu Nguyệt nói nhỏ với hắn.
“Ta hiểu rằng chẳng người làm phu quân nào lại có thể dễ dàng trao nương tử đầu ấp tay gối của mình cho kẻ khác…” Nhị đương gia chậm rãi nói, “Mười vạn lượng vàng.”
“Ý gì?” Tiêu Dã đè nén phẫn nộ trong lòng, hỏi.
“Chẳng phải hai ngươi đang vô cùng thiếu thốn sao? Ta cho ngươi mười vạn lượng vàng, ngươi để nương tử của mình ở lại đây, làm tam thiếu phu nhân, làm đệ phụ của chúng ta, ăn sung mặc sướng cả đời, toàn bộ tiền tài phú quý đều cho nàng ta hết, vị công tử đây thấy sao?”
Nghe vậy ánh mắt Tiêu Dã thoáng vụt qua sát ý, hắn giữ chặt Liễu Nguyệt bên mình, thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi, không là không.”
“Cho dù các ngươi có là ân nhân cứu mạng, dám động tới nương tử của ta thì đều phải chết.”
Tiêu Dã nói, giọng nói cùng gương mặt của hắn giờ phút này toả ra sát ý mãnh liệt ghim thẳng lên người đối phương.
Liễu Nguyệt tuy được hắn bảo hộ bên cạnh nhưng cũng không khỏi cảm thấy rét run.
“Hỗn xược!”
“Thằng ranh con này láo toét quá rồi!”
“Thủ lĩnh! Xin hãy để tôi chém chết nó vì tội mạo phạm tới các ngài.”
Bầu không khí sục sôi hơn bao giờ hết, câu nói đầy tính khiêu khích của Tiêu Dã đã chính thức châm ngòi cho sự tức giận của đám người xung quanh.
Cơ mà vẻ mặt hai người cũng chẳng lấy làm hoảng loạn, Liễu Nguyệt thì bị hắn một tay ôm chặt, mà Tiêu Dã hắn thì dùng ánh mắt cao cao tại thượng của mình nhìn xuống đám người như sâu như bọ, điều này không tránh khỏi việc hắn càng lúc càng chọc cho đám người đó nổi điên, một hai đều muốn đòi lấy mạng của hắn.
“Đủ rồi!”
Tam đương gia im lặng nãy giờ lên tiếng.
“Các người bị sao vậy?! Làm giao dịch mua vợ ngay trước mặt ta, còn muốn ta rước thê tử của kẻ khác về, mẹ nó đều điên hết rồi sao!” Y quát.
Cả đám người ban nãy còn hùng hổ hô chém hô giết giờ miệng ai nấy đều im bặt, một âm thanh nhỏ cũng chẳng dám phát ra.
“Tam đệ, đệ đang nổi nóng, bình tĩnh chút rồi chúng ta nói chuyện.” Nhị đương gia dịu giọng nói.
Tam đương gia trừng mắt nhìn y, nói: “Bình tĩnh cái gì! Không phải đều là do các huynh hết sao!”
“Bọn ta dù sao cũng chỉ vì nghĩ cho đệ thôi…”
“Nghĩ cho ta?” Tam đương gia tức giận nói, “Nghĩ cho ta mà ngay cả ý kiến của ta cũng chẳng hỏi đến mà nói là nghĩ cho ta, ta cưới hay các người cưới!”
“Tam đệ, đệ cân nhắc chút xem.” Bội Triệu Tư ở trên nhỏ nhẹ nói, “Mặt mũi cô nương này trắng trẻo lại xinh đẹp vô cùng, nếu để vuột mất thì e là…”
“Ca, nhưng nàng ta đã có phu quân rồi.”
“Có thì đã sao.
Nếu muốn, không lập chính thất cũng được, đệ lập nàng ta làm thứ, coi như yên bề gia thất…”
“Này!” Liễu Nguyệt ở dưới không nhịn được nói, “Mấy người đùa ta đấy à? Cho dù bà đây có ra sao đi nữa thì mẹ nó đã cướp vợ người khác rồi mà còn không biết xấu hổ muốn lập ta làm thứ.
Ta thấy mắt các ngươi con mẹ nó vứt cho chó gặm hết rồi.”
“Hỗn xược!” Bội Triệu Tư nổi giận nói.
Liễu Nguyệt đương nhiên không sợ, vì giờ chỉ cần cô được thoát ra khỏi nơi này, điều động người của Liễu gia tới, cô tin chắc chỉ trong một canh giờ nguyên quả núi này sẽ ngay lập tức bị san phẳng.
Chưa kể đến việc dường như Tiêu Dã cũng đã bị chọc cho nóng máu rồi, hắn chỉ cần nói một câu thì bao binh hùng tướng mạnh dưới trướng hoàng thượng chắc chắn sẽ được điều tới đây xử gọn cái đám này.
Ánh mắt như dao găm không hề tỏ ra hoảng sợ hay lo âu của hai người như một điều mới lạ mà cả đám người xung quanh đây lần đầu được chứng kiến.
Đến nỗi mà sau khi nổi giận xong, Bội Triệu Tư còn phải mở miệng hỏi: “Hai ngươi có thật sự là vợ chồng tiện dân không đấy?”
“Phải.” Tiêu Dã đáp.
“Nếu là thật thì vợ chồng hai người kì lạ thật, sắp chết tới nơi rồi mà vẫn cứng đầu như vậy.” Nhị đương gia ở bên nói, “Tiếc cho nhan sắc trời ban của cô nương đây thật, vốn chúng ta đã có thể trở thành người một nhà rồi đó.”
Liễu Nguyệt lườm y, không chút kiêng nể nói: “Ai làm người một nhà với ngươi.”
Nhị đương gia: “…”
“Sống chết của bọn ta cũng chẳng phải do các ngươi định đoạt.” Cô nói.
????hách thánh tì???? được ﹍ t r ???? ???? t r ???? ???? ???? n.vn ﹍
“Cái này.” Nhị đương gia bật cười bất lực nói, “Hai người đúng là…”
Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết sợ.
Ánh kiếm mới loé lên bỗng dưng bị chặn lại, Nhị đương gia ngạc nhiên nhìn Tam đệ của mình, thắc mắc hỏi: “Đệ…?”
“Hai người này vốn chẳng động chạm gì tới chúng ta.
Là do huynh mang bọn họ về trước, nói năng lỗ mãn lại không biết điều như vậy, huynh còn định hại chết người vô tội sao?”
Tiêu Dã khẽ nâng mắt, ban nãy rõ ràng hắn nhìn thấy được ánh sáng của thân kiếm loé lên bên hồn của kẻ được gọi là Nhị đương gia đó, nếu không phải do cái vị Tam đương gia kia chặn lại thì bây giờ có lẽ đã xảy ra đánh