Khoảng thời gian ở sơn trại trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã hai ngày trôi qua.
Trong lúc đó thì cuộc sống của Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã tương đối ổn, chỉ ăn và nghỉ ngơi, khi nào vui vui thì sẽ tới giúp đám người ở sơn trại một số thứ.
Điều trở ngại lớn nhất chính là việc Bội Hạ Vân sau hôm ở phòng ăn thì dường như đã để cho Tiêu Dã lọt vào mắt xanh của mình.
Mỗi khi thấy hắn, Bội Hạ Vân đều sẽ chạy về phía có hai người, nhưng chủ yếu nhắm tới Tiêu Dã là chính.
“Công tử, ta muốn gả cho ngươi.”
“Cô nương, ta rất thích phu quân của cô, liệu có thể nhường chàng lại cho ta không?”
“Ngươi muốn gì cũng được, không bỏ nương tử hiện tại mà lập ta làm thiếp cũng được.
Người đẹp như chàng, ta nhìn thế nào cũng thuận mắt.”
Tiêu Dã: “…”
Liễu Nguyệt: “…”
Tư tưởng của hai huynh muội họ Bội, mẹ nó cũng vi diệu quá rồi.
Hết xin nhường vợ lại xúi người ta nhường chồng.
Thấm nổi sao?
…
“Hôm nay chính là ngày cuối cùng chúng ta ở đây, sau này không cần gặp lại cái thể loại phiền phức kia nữa.” Tiêu Dã lạnh giọng nói, đầu hắn nổi hắc tuyến âm u đóng cửa phòng lại.
Liễu Nguyệt đang ngồi trong phòng phì cười hỏi: “Lại vừa bị mỹ nhân ghẹo à?”
Tiêu Dã lạnh lùng nhìn cô, “hừ” lạnh một tiếng xong cũng chẳng đáp lại.
“Đêm nay quân lính sẽ đánh lên đây đúng không?” Liễu Nguyệt hỏi, “Cái chiến dịch thanh trừng ý.”
“Ừ.” Hắn nhàn nhạt đáp, “Bên đó bảo chúng ta không cần nhúng tay vào, việc làm có ích nhất mà chúng ta có thể làm cho bọn họ là khi chiến dịch nổ ra nhanh chóng rời xuống núi để bảo toàn tính mạng là được rồi.
Mấy thứ khác không cần để tâm.”
Liễu Nguyệt: “Vậy ngày hôm nay là ngày cuối cùng cái sơn trại này còn được tồn tại à?”
“…”
“Ừ.” Tiêu Dã nói.
“Cũng thật là…” Liễu Nguyệt thoáng suy tư, “Mấy người ở đây đối xử với chúng ta tốt như vậy, thậm chí còn giúp ngươi chữa thương, điều chế thuốc giải quý hiếm…Trơ mắt nhìn bọn chúng chết thì có hơi…”
“Dẹp ngay cái suy nghĩ đó của ngươi đi.” Tiêu Dã lạnh lùng nhìn cô, nói.
“Cái gì cũng có mặt tối của nó, phải đến mức nào thì triều đình mới cử tận hai vị tướng quân vào tận nơi để thâm nhập điều tra rồi lên kế hoạch càn quét chứ.
Giết người cướp của, hại chết dân lành, trấn lột cướp bóc, đến nỗi lãnh địa ngồi chễm chệ trên một dãy núi to lớn như thế này thì ngươi cũng phải hiểu rồi.”
“Cửu vương ngươi là người của triều đình, của hoàng thượng.
Là hiện thận của sự chính trực và lẽ phải thì đương nhiên phải nghĩ thế rồi.” Liễu Nguyệt nói.
“Nhưng ngươi biết không Tiêu Dã.
Liễu Nguyệt ta lại hoàn toàn ngược lại, đối lập hoàn toàn với ngươi.”
Tiêu Dã không nói, chỉ khẽ nâng mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Ngươi biết mà, Liễu gia cũng đâu phải hạng đơn giản, Liễu Nguyệt ta cũng không đơn giản.
Có lẽ đến một ngày nào đó sẽ bị hoàng thượng để mắt tới, lên kế hoạch diệt trừ như cái băng sơn tặc này.
Đến hôm ở đại lao nếu còn nể chút tình nghĩa khi xưa thì nhớ tới thăm ta nhé.”
Tiêu Dã nghe xong liền sa sầm mặt mày, trầm giọng mắng: “Ăn nói hồ đồ!”
Liễu Nguyệt ngồi trên ghế khúc khích cười nói: “Đùa chút thôi, doạ sợ ngươi rồi à.”
“…”
“Đùa vậy thôi nhưng dù sao bọn chúng cũng có chút ân huệ với ta và ngươi, bao giờ trở về nếu có thể ta sẽ sai người của Liễu gia tới giúp đỡ đôi chút.” Cô nói.
Tiêu Dã mặt không biểu tình, chỉ nói: “Tuỳ ngươi, nhưng phải biết giới hạn.”
…
Cơm tối diễn ra trong yên bình, Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt dường như đã trở thành hai bóng dáng tuy mới nhưng lại quen thuộc trong mắt mọi người nơi đây.
Trong khoảng thời gian có Tiêu Dã thì bữa cơm của bọn họ cũng được cải thiện rõ rệt.
Bội Triệu Tư cũng không ít lần muốn hắn về làm đầu bếp cho sơn trại của mình nhưng tất cả đều bị Tiêu Dã khéo léo từ chối.
“Ăn món này đi, nó tốt cho nàng.”
“Đừng ăn cay quá, dễ nổi mẩn lắm.”
Tiêu Dã nói, hầu như trong bữa ăn nào hắn đều sẽ trở lại dáng vẻ cậu nhóc trước kia, suốt bữa ăn sẽ luôn kè kè bên cạnh cô và gắp đồ ăn đầy ụ bát.
Liễu Nguyệt nhìn đống đồ ăn, ánh mắt hoang mang tột cùng: “…”
“Ta cũng muốn nữa.”
Một giọng nói thứ ba bất ngờ chen vào.
Giọng nói này suốt mấy ngày qua đã luôn đeo bám lấy hai người, nhất là trong giờ ăn.
Bội Hạ Vân mặt dày hướng cặp mặt long lanh diễm lệ lên nhìn Tiêu Dã, bộ dáng xinh đẹp vô cùng.
Liệu trên đời này có nam nhân nào lại có thể nỡ lòng khiến nữ nhân xinh đẹp nhường này phải buồn chứ.
Ngoại trừ Tiêu Dã hắn…
“Làm trò gì vậy, cô không có tay à?”
“Đừng có dính lấy ta như vậy, cô nương xin hãy tự trọng, ta có thê tử rồi.”
Thậm chí đến lúc Bội Hạ Vân bất lực đến nỗi phải trực tiếp hỏi ra một câu: “Giữa ta và thê tử của chàng, ai xinh đẹp hơn?”
Tiêu Dã hắn nghe xong mắt cũng không buồn chớp, chưa tới một giây đã đáp lại nàng ta: “Đương nhiên thê tử của ta xinh đẹp hơn.”
Liễu Nguyệt khi đó ngồi ở bên nghe như được mùa, hết vỗ đùi lại đến đánh vào lưng hắn tỏ vẻ phấn khích.
Chỉ đến khi Tiêu