“Nơi này…chính là nơi trước khi gặp ngươi, ta sống trong đó.”
Vẻ mặt lạnh băng nhưng giọng nói quả nhiên đã bán đứng Tiêu Dã.
Liễu Nguyệt nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hắn, đoán thầm trong lòng Tiêu Dã có lẽ đang nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ…những chuyện mà hắn tuyệt nhiên không muốn nhớ lại nhất.
“Hồi xưa, ta, Lam Hiền và Tiểu Khả, còn có cả A Hinh nữa, chính là bị bán vào đây.” Tiêu Dã bỗng nói, “Đánh đập, ngược đãi, chửi rủa, thậm chí còn phải tận mắt chứng kiến những thứ dơ bẩn nhất dù khi đó nhận thức còn chưa được hình thành.
Đối với ta, nơi này không khác gì địa ngục cả.”
Liễu Nguyệt cố xoa dịu hắn, nói: “Được rồi, không khiến ngươi kể cho ta đâu.
Đi, chúng ta đi kiếm chỗ khác đẹp hơn, cái địa ngục này để ta xử lí cho.”
“Xử lí?”
“Ngươi lại định làm gì?”
Tiêu Dã nhìn xuống Liễu Nguyệt, hỏi.
“Ngươi đoán xem.” Cô nói, nói rồi ép hắn phải bước đi cùng mình, rời xa cái thanh lâu đó.
Hoa Sắc Lâu.
Ta nhớ rồi.
Ánh mắt lạnh băng tới cùng cực nhìn bảng hiệu to lớn đặt trên thanh lâu.
Liễu Nguyệt tuy ban đầu không có chút ác niệm nào với nơi này nhưng cảm thấy nơi này khiến Tiêu Dã khiếp sợ tới như vậy không hiểu sao cô lại càng nhìn vào càng thấy trướng mắt.
Vẫn nên là đập bỏ đi, quả thật càng nhìn càng thấy khó chịu.
Liễu Nguyệt ghét bỏ nghĩ.
Tiêu Dã sau đó được Liễu Nguyệt kéo tới một khách điếm, nơi này lỗng lẫy với đắt khách hơn Hoa Sắc Lâu gấp bội lần.
Cô làm thủ tục rất nhanh, ném vàng rồi lấy phòng, đến khi nhận ra hai người ấy vậy mà mới chỉ lấy một phòng vẫn không hiểu tại sao.
Liễu Nguyệt muốn xuống chỗ tiểu nhị kêu lấy thêm một phòng nữa, nhưng xem chừng sắc mặt của Tiêu Dã hắn đang vô cùng tệ, rất cần người ở bên an ủi nên cô tạm gác lại chuyện lấy thêm phòng sang một bên.
Cô đi tới ngồi bên cạnh hắn, hỏi: “Có muốn tâm sự không?”
Tiêu Dã rũ mắt, nói với cô: “Ban nãy ngươi có thấy bên trong đó còn có mấy đứa trẻ con đang bận rộn phục vụ khách không?”
Liễu Nguyệt thoáng nhớ lại, đáp: “Hình như là có thấy.”
“Đó cũng chính là hình ảnh của ta hồi còn nhỏ đấy.” Hắn cười khổ nói, “Gần hai mươi năm, cái nơi chết tiết đó vẫn giữ quy cách cũ, còn trông có vẻ làm ăn rất tốt nữa chứ.
Mẹ nó, những đứa trẻ cùng tuổi với ta mười bảy năm trước có khi bây giờ vẫn còn đang bị bóc lột trong kia, còn có những lớp mới được đào tạo nữa chứ…”
“Chẳng hiểu sao ta lại phải run sợ khi đứng trước nó nữa, thật mất mặt mà.” Tiêu Dã nói.
“Đừng lo, bổn vương cũng không bị quá khứ ám ảnh lớn như ngươi nghĩ đâu.”
“Vậy thì tốt.” Cô cười an ủi nói.
Ánh mắt âm u nhìn nụ cười của cô, Tiêu Dã nghĩ.
Cái chuyện bị quá khứ ám ảnh đó, Tiêu Dã hắn quả thực có, nhưng không phải do cái nơi chết tiệt đó gây ra.
Trí nhớ trẻ con liệu có thể nhớ rõ được bao nhiêu, hắn tuy nhớ rõ khung cảnh khi đó, cũng chắc chắn trăm phần trăm cái thanh lâu kia là nơi hắn bị bán vào lúc nhỏ, nhưng kí ức theo thời gian cũng phải phai nhạt, nói chi là nỗi sợ.
Là cô, chính cô mới là người tạo nên quá khứ ám ảnh cho hắn.
Liễu Nguyệt cho hắn nếm đủ đường mật, nhưng cũng đồng thời cho hắn nếm đủ đắng cay.
Tiêu Dã quả thực chẳng thể nào lí giải nổi, tại sao hắn có thể thích cô nhiều tới như vậy.
Nhiều tới nỗi hắn không thể ngừng nghĩ về cô, năm năm sống không có cô quả thực như ác mộng vậy.
Nhiều tới nỗi mà có thể khiến hắn gạt bỏ hận thù sang một bên, một lòng muốn đem cô giữ lại bên mình.
Tiêu Dã, mày đúng là điên rồi.
Phải, hắn điên rồi mới đi yêu một kẻ không yêu mình, thậm chí còn suýt hại chết mình.
Yêu đến mức điên cuồng…
“Nguyệt Nguyệt.” Hắn trầm giọng gọi cô.
“Ngươi cảm thấy thế nào về ta?”
“Ở điểm nào?” Liễu Nguyệt khẽ nghiêng đầu, hỏi.
“Ngươi…Ngươi vẫn còn ghét ta…Hay là…” Hắn ấp úng nói.
Cô đương nhiên biết hắn đang mắc cỡ, lập tức nhẹ giọng đáp: “A Dã, với kẻ mình ghét liệu ta có sẵn sàng thoải mái ngồi đây nói chuyện không?”
Liễu Nguyệt thật sự không ghét Tiêu Dã, cô còn muốn cưng hắn lên tận trời mà còn không được.
Bởi vì hắn là nam chính cô nuôi từ nhỏ, là người cô xem như tiểu đệ khả ái mà nuôi dưỡng.
Chỉ là có chút không ngờ hắn lại vì sự đối đãi của cô mà nảy sinh tình cảm đáng ra không nên có.
Vì vậy cô nguyện làm trái với lòng mình, một trước một sau đều nói ghét hắn.
Nhưng dù sao hắn cũng đã nói rằng không có tình cảm gì với cô nữa.
Liễu Nguyệt sau khi làm tất cả mọi thứ để khiến Tiêu Dã ghét mình, cuối cùng cũng nhận lại được kết quả mà cô mong muốn.
Không yêu là tốt, ghét cũng được.
Chỉ cần cô giữ được mạng, làm anh em tốt với nam chính hay cái gai trong mắt hắn đều được tất.
Chỉ là Liễu Nguyệt không biết, “cái gai trong mắt” hắn đã sớm hoá thành cục bông nhỏ xinh mà Tiêu Dã hắn muốn nâng niu cả đời rồi.
Tiêu Dã sau khi nghe cô trả lời thì vẻ mặt liền bừng sáng, tia hi vọng vốn mỏng manh bất ngờ ánh lên trên đôi mắt của hắn.
“Còn ta thì sao? Đừng nói là điện hạ vẫn ghét ta đấy nhé.” Cô