Liễu Nguyệt: “…”
Tiêu Dã: “…”
Liễu Hạo ở bên khẽ thở dài.
Câu nói của Liễu Diễm Tư hệt như tiếng sấm nổ ầm ầm qua tai của hai người.
Cô ngạc nhiên vô cùng, nói: “Của người? Cha, sao người không nói sớm.”
“Nói sớm thì con có dừng lại không?” Liễu Diễm Tư hỏi.
“Đương nhiên là không.” Liễu Nguyệt nói, “Nhưng cũng phải nói từ trước để mà còn…”
Cô thoáng ngừng lại, ánh mắt lặng lẽ đặt lên gương mặt thoáng trắng bệch của Tiêu Dã ngồi ngay bên cạnh.
“Còn gì?” Liễu Diễm Tư nâng mắt hỏi, “Sao con không nói tiếp đi.”
“Không có gì đâu ạ.” Cô nói.
“Giờ người có định tính sổ với con không?”
Liễu Diễm Tư nghe xong lại dường như bị chọc cười lần nữa, khoé môi hồng nhạt của thư sinh cong lên, nói: “Một cái thanh lâu cỏn con mà khiến ta phải nặng lời quở trách con sao? Giờ con có phá hai, ba cái nữa ta cũng xử lí được.
Nguyệt Nhi, ta chỉ cần con ngoan ngoãn chơi xong rồi về quản lí cho tốt việc ta giao cho con thôi.”
“Chính vì sắp xếp ổn thoả rồi nên con mới đi chơi đấy chứ.” Liễu Nguyệt nói.
“Này, mấy người kia, sao vẫn còn ngồi trong đó? Ra ngoài mau không nơi này sập xuống bây giờ!” Một người ở ngoài nói vọng vào.
Tất cả sau đó lục đục đứng dậy, ra ngoài được hết rồi thì Liễu Diễm Tư lúc này mới nói: “Chỗ của ta cách đây không xa lắm, hai đứa đi cùng tiện thể nghỉ ngơi luôn.”
“Vâng.” Liễu Nguyệt nói, mắt thấy sắc mặt của Tiêu Dã không được tốt cho lắm nên cô vươn tay ra ôm lấy eo hắn, kéo người đi.
Tiêu Dã mấy giây đầu còn bất ngờ với hành động này của cô, sau cũng lắng dần, rũ mắt im lặng nhìn cái người đang vô tư không biết thân biết phận mạo phạm tới hắn.
“Này, bỏ cái tay ra, tình tứ cái gì đây hả!?” Không ngờ Liễu Hạo đi sau hai người đã thu hết mọi hành động vào trong mắt.
Tâm tình dậy sóng, phẫn nộ quát lên.
“Thằng quỷ này, ngươi tránh ra cho bổn tiểu thư.” Liễu Nguyệt đẩy Liễu Hạo ra, nói.
“Ta cũng muốn ôm eo.” Cậu quyết không buông, cứng đầu nói.
Cô cau mày, nhìn Liễu Hạo như muốn nói nhà ngươi làm gì có cửa.
Cả hai người sau đó cứ kéo qua kéo lại hết đoạn đường, Tiêu Dã tâm trạng đang ngổn ngang bao cảm xúc vì thứ thông tin vừa tiếp nhận được cũng phải gạt sang một bên chỉ vì cuộc tranh sủng này.
Liễu Diễm Tư đi đầu cũng chẳng có động thái gì, bởi vì sao y có thể chấp nhặt mới mấy đứa con nít cơ chứ.
Cả bốn người đi qua vài dãy phố liền dừng chân trước một biệt phủ hoành tráng nằm ở khu vắng vẻ ít người qua lại.
Người canh gác ngoài của sau khi thấy Liễu Diễm Tư cùng Liễu Hạo ngay lập túc cung kính nói: “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia.”
“Ừm.” Liễu Diễm Tư đáp, “Các ngươi đi sắp xếp phòng nghỉ cho hai người này.”
“Rõ.”
…
“Ở nơi này người có thân phận khác à? Thục Phi?” Liễu Nguyệt đi loanh quanh tham quan thư phòng của Liễu Diễm Tư, hỏi.
“Mặt mũi thế này sao có để kêu là lão gia được.” Y nói, “Hơn nữa ở đây ta chính là đại thiếu gia của Thục gia, Hạo Nhi thì là nhị thiếu gia, Thục Lâm.”
“Còn có cả Thục lão gia, Thục phu nhân.
Nếu có hứng thú thì con có thể tới gặp tổ phụ mẫu “hờ” của mình, sau khi ta nói chuyện với con xong.”
Liễu Nguyệt ngồi xuống đối diện Liễu Diễm Tư, lười biếng đáp: “Chắc lại là người của Liễu gia đóng giả chứ gì.
Con không hứng thú.”
“Người vào chủ đề chính luôn đi.” Cô nói.
“Nếu con đã muốn thế thì được.” Y nói, “Quản lí mấy tổ chức liền có quá sức của con không?”
“Vẫn khá tốt, người cũng nghe mấy tên bên dưới báo cáo rồi mà.”
“Không có gì bất ổn đúng chứ?” Liễu Diễm Tư hỏi.
“Vâng.” Cô nói.
“Được rồi, con về đi.” Y đuổi người.
Liễu Nguyệt: “…”
“Nhanh vậy sao?”
“Người không định hỏi thêm gì à?”
Liễu Diễm Tư khẽ nâng mắt, nói: “Không, con xong việc rồi, về đi.”
Liễu Nguyệt: “…”
…
“Lão gia, người cho gọi ta?” Tiêu Dã gõ cửa phòng của Liễu Diễm Tư, hỏi.
“Ừ, ngươi vào đi.” Y nói vọng ra.
“Ngồi xuống đi.”
Tiêu Dã ngồi xuống đúng chiếc ghế Liễu Nguyệt vừa ngồi, ánh mắt không giấu khỏi cảnh giác, nhìn Liễu Diễm Tư hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cặp mắt to tròn đen láy của thư sinh nhìn hắn lặng lẽ đánh giá, y sau đó rời tầm mắt, nhẹ giọng nói: “A Dã, Cửu vương, Cửu điện hạ.
Chuyện năm năm trước, tuy không có mặt ở đó để nắm rõ nội tình nhưng ta cũng đã được nghe Nguyệt Nhi cho biết nguyên do.”
“Cậu.”
“Vẫn còn thích con gái ta đúng chứ?”
Cả người cứng đờ, cố giấu đi sự hoảng loạn trong ánh mắt.
Tiêu Dã lạnh giọng nói: “Liễu lão gia, ngươi nhầm rồi.
Trước đây đúng quả thực ta có chút rung động.
Nhưng giờ thì hết rồi, riêng về chuyện này thì ngươi không cần bận tâm đâu.”
Liễu Diễm Tư nghe vậy thoáng bật cười, như một người từng trải nhìn thấy được hình ảnh của bản thân trong quá khứ, quả thực ngốc vô cùng.
Y nhẹ giọng nói: “Đừng cố giấu ta.
Nguyệt Nhi con bé vốn ngốc nên có thể sẽ không để ý tới mấy chi tiết vụn vặt.
Nhưng ta thì khác, ánh mắt của cậu đã bán đứng tất cả, tuy cố gắng tỏ ra không quan tâm nhưng ta biết, cậu vẫn chưa thể thoát ra khỏi lưới tình, thậm chí còn ngày một lún sâu hơn, phải không?”
Cảm giác như có một dòng điện chạy dọc qua sống lưng.
Ánh mắt Tiêu Dã nhìn Liễu Diễm Tư như nhìn thấy một kẻ có thể nhìn thấu bản thân hắn, cơ