“Sắp phải lên pháp trường, không biết Liễu tiểu thư đây còn có lời gì trăn trối hay không?”
Phương Nhiễm Châu, vị quan phụ trách vụ án của Liễu Nguyệt.
Ông chính là tiền bối của Nhật Hy, người đáng nhẽ ra là quan xử án của lần này nhưng lại bị thế lực của Liễu gia đá xuống đưa Nhật Hy lên, làm quan hỗ trợ điều tra.
Liễu Nguyệt nhìn ông, đáp: “Không có.”
Ánh mắt của cô không hề giống một người sắp phải từ giã cõi trần, một chút cũng không.
Vắt chéo chân kiêu ngạo hướng ánh mắt về phía ông già trước mặt, Liễu Nguyệt cong khoé miệng, nói: “Còn ông tới đây làm gì? Đừng nói vẫn tức ta vì khiến ông bị hạ thấp trước Nhật Hy đấy nhé.”
Phương Nhiễm Châu khẽ lắc đầu, từ tốn nói: “Không phải chuyện này.”
“Vậy là chuyện gì?”
Phương Nhiễm Châu: “Ta chỉ muốn tới xem xét tình hình của ngươi chút.
Giờ tới rồi mới thấy có vẻ Liễu tiểu thư không chỉ đơn giản là ngồi chờ chết đúng không?”
“Nếu ta nói đúng vậy thì sao?” Cô nói, “Phương đại nhân có kế sách gì để ngăn chặn ta sao.”
Người này đúng ra chỉ đáng tuổi cháu mình nhưng luôn đem đến một loại cảm giác như bề trên đang nhìn xuống khiến Phương Nhiễm Châu muốn giáo huấn chút cũng chẳng được.
Sắc mặt ông sầm đi, Phương Nhiễm Châu nói với Liễu Nguyệt: “Hôm nay ngươi không chết thì là Phương Nhiễm Châu ta chết!”
Phương Nhiễm Châu để ý tới Liễu gia lâu rồi.
Vốn là con người chuộng công lí, ông cực kì chướng mắt mấy thể loại lạm quyền thế mà còn coi mạng người như cỏ rác này.
Chưa kể còn công khai hạ sát quan đại thần của triều đình, chuyện này đúng là coi trời bằng vung mà.
Nói xong ông cũng không còn tâm trạng đứng nói nhảm với cô nữa, xoay người phất áo bỏ đi.
Liễu Nguyệt nhìn theo bóng lưng của ông ta, cười khẩy đầy khinh thường.
Còn mấy tiếng nữa là tới giờ hành quyết.
Không biết bọn chúng có thực hiện kế hoạch thành công không.
Dù sao hắn cũng đâu như mấy tên tầm thường khác.
Cô nghĩ, nghĩ rồi lại ngồi tĩnh tâm chuẩn bị sẵn tinh thần cho bước ngoặt mới trong cuộc đời mình.
…
Mặc trên mình bộ thường phục của mấy tên tội phạm bị hành quyết.
Liễu Nguyệt vẫn nổi bật mọi nơi, cứ như cái áo này mặc cho sai người vậy.
Ba hồi trống nổi lên vang vọng đất trời, mọi người xúm lại xem cũng rất đông.
“Liễu gia ta biết, một trong những gia tộc giàu nhất nhì kinh thành đấy.
Không ngờ sống kiểu gì để giờ mang trọng tội bị xử trảm công khai.”
“Xinh vậy mà bị trảm, đưa vào lầu xanh có phải hơn không.
Cho ả ta nếm đủ hương vị thế tục, cái tội coi mạng người như cỏ rác.”
“Tuổi còn trẻ vậy mà…”
Người của Liễu gia cũng đã sớm trà trộm vào bên trong đám đông.
Lời của một kẻ có ý định thiếu đứng đắn cũng vô tình lọt vào tai Liễu Hạo đứng cách đó không xa.
Cậu lập tức ra hiệu cho Lâm Nhất Dương, Lâm Nhất Dương hiểu ý, lui bước để đi tới xử gọn cái tên không biết điều này.
Kinh tởm.
Liễu Hạo nhíu chặt lông mày, mắt phượng toả ra sát ý ngút trời.
Không lâu sau đó Liễu Nguyệt cũng bước lên pháp trường, xuất hiện trước tất cả những người có mặt ở đây.
Cô bước đi không chút rụt rè, thẳng tới trước mặt Nhật Hy đang ngồi, theo lệ quỳ xuống.
Nhật Hy đứng lên, nghiêm giọng thông báo: “Liễu Nguyệt thứ nữ Liễu gia, vào ngày mùng bốn tháng bảy, giờ Dần.
Liễu Nguyệt đã tới gặp Quất Kiếm Hoa, hai người sau đó xảy ra mâu thuẫn.
Liễu Nguyệt không làm chủ được bản thân đã cướp lấy một đoản đao có sẵn trong phòng Quất Kiếm Hoa ra tay sát hại ông.
Tội ác này trời đất khó dung, theo luật của triều đình, giết người đền mạng.
Lập tức thi hành hình phạt xử trảm!”
Thanh bài gỗ khắc chữ tử được ném xuống như một hồi chuông báo tử cho Liễu Nguyệt.
Cô khấu đầu tưởng chừng như đang cảm tạ nhưng thật ra là không kìm nén nổi sự phấn kích với thứ kịch vui sắp tới.
Khoé miệng không tài nào kéo xuống được, Liễu Nguyệt hít một hơi lấy lại phong thái thường có.
Đứng lên tiến gần tới chỗ đao phủ.
Chân chưa kịp nhấc lên đã có một luồng khói dày đặc bất thường toả ra, gần như muốn bao chùm lấy toàn bộ nơi này.
Phương Nhiễm Châu đương nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó, lập tức cao giọng: “Liễu Nguyệt! Để mắt tới Liễu Nguyệt cho ta! Không được để xổng người này! Bọn chúng đang âm mưu đào tẩu có nghe chưa!”
“Muộn rồi ông già.” Tiếng Liễu Nguyệt trong đám khói mù dày đặc kiêu ngạo cất lên.
Liễu Hạo mặc hắc y, che