Liễu Nguyệt không còn trên cõi đời này là điều không thể chấp nhận nhất đối với Tiêu Dã.
Chẳng mấy chốc sắc mặt hắn đã trắng bệch, cả người như bị rút hết sinh khí để sống.
Khó ai có thể làm cho Tiêu Dã hắn phải rơi lệ, nhưng Liễu Nguyệt lại rất nhiều lần vô tình mà hữu ý khiến hắn phải bật khóc.
Nước mắt lã chã từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt anh tuấn của nam nhân, Tiêu Dã run rẩy siết chặt lấy chiếc chăn đang đắp, mím môi kìm nén thứ cảm xúc đau đến mức tê tâm liệt phế này.
Liễu Hạo ở bên thì sững người, cậu thật không ngờ con người này lại có thể khóc vì Liễu Nguyệt.
Cậu vốn chỉ định xem xét thái độ của Tiêu Dã một chút sau đó nói cho hắn biết sự thật, nhưng thấy được cảnh này trong đầu Liễu Hạo bỗng nảy ra một ý nghĩ, chính là mượn đao giết người.
Cậu nói: “Người cũng đã đi rồi, ngươi khóc thì được cái gì.”
Lúc này Tiêu Dã mới ngước đôi mắt đỏ au có chút vô hồn của hắn lên nhìn Liễu Hạo, nói: “Rõ ràng người đó là tỷ tỷ của ngươi, vậy mà một chút đau khổ ta cũng chẳng thấy trên gương mặt của ngươi.
Liễu gia mấy người đều lòng dạ sắt đá như nhau sao.”
“Sao ta phải khóc, Liễu Nguyệt đã bảo rồi, nam nhân không được khóc.” Liễu Hạo nói.
Tiêu Dã nghe xong cười chế giễu, nói: “Vậy thì ta không mạnh mẽ bằng ngươi rồi.”
Mẹ nó, đấy là do ông đây biết Liễu Nguyệt còn sống thôi.
Liễu Nguyệt mà đi thật thì ta cũng không chỉ đơn giản là ngồi khóc như ngươi đâu.
Cậu nâng mắt phượng im lặng nhìn người vốn lạnh lùng đáng sợ là thế giờ lại ngồi lặng lẽ khóc như một đứa trẻ.
Liễu Nguyệt mà biết mình làm tên này ngồi khóc thuê ở đây thì người chết có khi lại là mình.
Liễu Hạo lập tức dựng tóc gáy vì thứ bản thân vừa nghĩ tới.
“Ngươi có muốn biết kẻ nào gây ra chuyện này không?” Cậu bất ngờ nói, “Nếu muốn thì ngươi hãy trả thù cho Liễu Nguyệt đi.”
Giọng nói cơ hồ mang theo sát ý, Tiêu Dã lạnh giọng hỏi: “Ai?”
“Hoàng thái hậu.” Liễu Hạo nói, còn đặc biệt nhấn mạnh ba từ này.
“Lại là bà ta.” Tiêu Dã mỉm cười đầy quỷ dị nói.
Một giây trước còn khóc ngay sau đó đã cười, nếu hắn không bị điên thì chính là Liễu Hạo cậu điên.
“Ngươi có muốn trả thù không?”
“Không muốn cũng được, ta không ép ngươi.”
“Ta sẽ gi3t chết bà ta.” Tiêu Dã gằn giọng nói.
Liễu Hạo còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Gì cơ?”
Hắn lúc này quay ra nhìn cậu, con ngươi đỏ như máu tràn ngập u ám nói: “Bổn vương nói ta sẽ giết bà ta.”
Mẹ nó.
Nếu nói không sợ thì chính là nói dối.
Da gà nổi hết cả lên, Liễu Hạo đứng dậy cố che giấu đi biểu cảm có chút cứng đờ của mình, nói với Tiêu Dã: “Được, ngày mai ta sẽ mang thông tin mà ta có được cho ngươi.”
Tiêu Dã không đáp nhưng chắc chắn hắn đã nghe thấy.
Liễu Hạo nói tạm biệt sau đó ra ngoài, nhường cho Ân Kiếm vào trong.
“Doạ chết ta.” Cậu cảm thán nói, chân dài bước nhanh ra khỏi phủ Cửu vương.
…
Hai tháng sau đó trôi qua như một cái chớp mắt.
Nhưng chỉ những người quen biết với Tiêu Dã hắn biết được trong một cái chớp mắt ngày xảy ra bao nhiêu việc mà có mơ cũng chẳng ai nghĩ tới.
Lúc cơn mưa tan thì cũng là lúc mọi người đi thu dọn tàn cuộc.
Bên trong toà nhà ba lầu có năm xác người bị cháy đen nhưng khả năng của thời này khó mà xác định được ai là Liễu Nguyệt.
Vì vậy cuối cùng bọn họ cũng chỉ đành kết luận Liễu Nguyệt đã chết, bốn cái xác còn lại thì chưa thể điều tra rõ danh tính.
Lúc Tiêu Dã tới, hắn bước chân vào toà nhà ngổn ngang đống đổ nát.
Dừng chân trước năm