Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Tiêu Dã theo thói quen dậy sớm luyện kiếm ngoài sân một lúc, ăn sáng xong xuôi lại vào cung dự thính buổi thượng triều.
Đây không phải sở thích của hắn nhưng cũng có thể coi đó là một thú vui, nhã hứng khi rảnh rỗi.
Hoàng thượng Tiêu Lý Hiên thậm chí còn rất thoải mái đối với việc đó, ông cảm thấy từ khi có Tiêu Dã hắn thì việc thượng triều đối với ông nhẹ nhàng hơn hẳn.
Bởi vì Tiêu Dã tới đó không chỉ dự thính cho vui, hắn sớm đã trở thành người tổng kết cuối cùng cho các cuộc tranh cãi giữa các quan trong triều.
Trong các buổi thượng triều, Tiêu Dã sẽ luôn im lặng lắng nghe ý kiến của các quan, đến khi không còn ai ý kiến nữa thì hắn sẽ nêu ra cách xử lý thoả đáng nhất cho cả hai bên.
Từ đó Tiêu Dã có được lòng tin cũng như sự tán dương từ hoàng thượng, thái độ ngưỡng mộ cũng như thán phục của các quan trong triều.
Không ai có thể ngó lơ trước sự toả sáng của hắn, tài năng cũng như cách xử lý trước tình hình cấp bách đất nước đến cả Tiêu Lý Hiên đôi khi còn phải gật gù vì chưa nghĩ tới.
Vây cánh càng đông thì lợi thế càng cao, do đó thế lực cùng với các mối quan hệ của Tiêu Dã ngày càng lớn, đủ sức tạo lên cảm giác nguy hiểm tới đám người của thái tử Tiêu Lạc Quân sớm đã không thuận mắt hắn từ lâu.
Nhưng Tiêu Dã thật sự không quan tâm tới cái ngai vàng đó, ai muốn thì cứ việc, nhưng nếu đã lôi Tiêu Dã hắn vào thì hắn cũng không ngại chơi tới cùng với kẻ đó.
Trong hôm mừng sinh thần của hoàng thái hậu Đường Duệ Dung, Tiêu Dã đã ẩn ý mà nói với Tiêu Lạc Quân về vấn đề đó, chỉ sợ y nghe không hiểu thôi.
Mục đích duy nhất của hắn chỉ có trả thù cho Liễu Nguyệt, cho dù có tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để xâm nhập được vào nơi ở của Đường Duệ Dung, để chính tay hắn kề kiếm lên cổ bà ta, một mạng đền một mạng.
Nhưng như thế là chưa đủ, Tiêu Dã còn muốn nhiều hơn thế, muốn những kẻ có tội phải chôn cùng cô.
…
“Đầu tư cho giáo dục chính là quốc sách hàng đầu!”
“Chiến sự ở biên cương diễn ra căng thẳng, các người không thấy tình báo trở về báo rằng Thương Quốc đang rục rịch tập hợp quân lính lại sao? So với việc chu cấp tiền để phát triển trường học không phải nên để nó cho quân sự sao.”
“Chẳng phải năm nào cũng rót tiền cho các ông rồi.
Sao chưa gì đã báo cạn kiệt hết lương thực.”
“Nhân tài Châu Quốc chúng ta không thiếu, chẳng qua là chưa tới lúc xuất hiện.
Nếu cứ dồn ngân khố về cho các người thì chẳng phải chúng ta bỏ lỡ qua không biết bao nhiêu nhân tài sao?”
Cuộc tranh cãi chưa bao giờ tới hồi kết, đây chính là khung cảnh của buổi thượng triều mỗi sáng.
Quan văn quan võ chia làm hai phe, quả thực không ai chịu nhường ai.
Tiêu Dã đứng yên lặng ở trên hàng đầu, chưa có ý định xen vào.
“Cửu vương ta nghe nói người đã từng học tại Hồng Cử.
Người nghĩ sao về việc giáo dục quan trọng hơn quân sự.” Tể tướng Tiêu Cải Tử đứng ra nói.
Người này là anh em cùng cha khác mẹ của hoàng thượng đương thời Tiêu Lý Hiên, con trai của vị quý phi đời trước.
Trước đây hoàng thái hậu vốn thân thiết với quý phi, thành ra Tiêu Lý Hiên với Tiêu Cải Tử cũng coi nhau như anh em ruột trong nhà.
Sau này đăng cơ, Tiêu Lý Hiên nghe theo ý muốn đề bạt của hoàng thái hậu Đường Duệ Dung mà phong cho Tiêu Cải Tử chức danh tể tướng, cùng quán xuyến mọi việc trong nước với ông.
Tiêu Cải Tử trên thông thiên văn dưới tường địa lý, là một người tài giỏi đặc biệt được Tiêu Lý Hiên tin tưởng.
Nghe đâu cái tên Cải Tử của ông là do khi sinh không hiểu vì lý do gì mà Tiêu Cải Tử từ lúc đẻ ra đã không khóc, một tiếng động cũng không có, mọi người còn tưởng ông đã chết non nhưng không ngờ vài canh giờ sau Tiêu Cải Tử lại bật tiếng khóc chào đời của mình.
Quý phi thấy đó là một điềm lạ, liền nói với thánh thượng khi đó ban cho ông tên Cải Tử, trong câu “cải tử hoàn sinh”.
Tiêu Dã còn phải cung kính gọi Tiêu Cải Tử một tiếng hoàng thúc, địa vị của người này trong hoàng cung cũng không phải nhỏ bé, chưa kể còn kiêm chức tể tướng.
Nhưng Tiêu Dã hắn căm ghét Tiêu Cải Tử, tất cả đều có lí do của nó.
Vì lẽ đó khi nghe ông hỏi hắn cũng chỉ quay sang mỉm cười nguy hiểm nói: “Tể tướng đại nhân, ta nhớ rõ bản thân chưa hề kể chuyện này ra với ai.
Ông cho người điều tra ta sao?”
Cả triều không hẹn lập tức im phăng phắc sau câu nói đó của hắn, Tiêu Lý Hiên thấy không ổn, trước khi Tiêu Cả Tử trả lời liền nói: “Được rồi được rồi, cãi nhau tới đây thôi.
Nếu các khanh không còn tấu chương hay