Liễu Nguyệt để ý thấy ánh mắt Phỉ Phỉ nhìn mình có cảm giác hơi…là lạ, xong cô cũng không mấy để tâm, tiến đến lại hỏi: “Vừa đọc lướt qua kịch bản, muội cảm thấy vở kịch lần này chắc chắn sẽ rất thành công, cho hỏi tỷ là người nghĩ ra hay là người khác vậy?”
Nghe vậy Phỉ Phỉ vẫn giữ nét mặt cười nói: “Ý muội là sao?”
“Kiểu như…”
“A Nguyệt!!! Ra thử vai!” Giọng của Diệp Chi Lăng lập tức cắt ngang lời cô.
Liễu Nguyệt quay lại trừng mắt với y, xong quay ra nói “không có gì” với Phỉ Phỉ rồi rời đi.
“Liễu Nguyệt, ừm…tiểu muội muội này cũng xinh đấy, muội cảm thấy thích nhân vật nào?”
Liễu Nguyệt nhìn xuống tờ kịch bản đang cầm trên tay, nói: “Thiên Kiêu.” Đây chính là “Liễu Nguyệt” trong kịch bản.
Đọc lướt qua cũng có thể thấy đây là một phần máu chó ngược tâm của kịch bản.
[ Kịch bản ]
Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ nghèo với tấm lòng nhân hậu đang đi kiếm củi.
Dọc theo đường đi, nàng vô tình nghe thấy tiếng khóc của trẻ em.
Lần theo và tìm thấy một đứa trẻ tầm năm tháng tuổi nằm trong bụi cây.
Đứa bé khóc rất to, có vẻ như đang rất đói.
Người phụ nữ mủi lòng thương quyết định ôm đứa bé về nuôi.
Thấm thoát thời gian trôi, trong gian nhà lợp lá từng trống trải giờ như được thắp sáng nhờ có tiếng trẻ con.
Tưởng chừng sau này sẽ là năm tháng hạnh phúc nhất của người phụ nữ, nhưng bất ngờ nàng lại bị bệnh rồi đột ngột qua đời.
Từ một đứa trẻ có người mẹ yêu thương mình, giờ phải sống một cuộc sống lang bạt đầu đường xó chợ.
Cậu để đám người xấu đánh đập và vùi dập, thậm chỉ là nhổ nước bọt vào người để mua vui cho bọn chúng, vì tuổi còn quá nhỏ mà chỉ có thể đi ăn xin, số tiền nhiều nhất mà cậu từng xin được cũng chỉ có một hào, còn chưa đủ để mua một cái bánh bao không nhân.
Nếu ăn xin trong địa bàn của người khác cũng phải nộp tiền, nếu không sẽ bị đuổi đi.
Bỗng một ngày cậu lọt vào mắt xanh của một vị tiểu thư.
Nàng tên Thiên Kiêu, đại tiểu thư của Thiên gia, đích nữ của Quận chúa, sau nàng còn có một muội muội cùng cha khác mẹ.
Thiên Kiêu vốn luôn không nhìn vừa mắt người muội muội này, luôn muốn tìm cách để hãm hại, vu oan cho nàng.
Vì là đích nữ nên khá được Thiên lão gia cưng chiều, vì thế mà Thiên Kiêu bản tính vốn đã đầy ác độc giờ như càng được nước lấn tới.
Vốn dĩ nàng sẽ không làm khó dễ Tiểu Úc, nhưng khi thấy cậu cười với muội muội của mình là Thiên Mộc thì cơn ghen tức không biết từ đâu bỗng nổi lên.
Ngay sau đó Thiên Kiêu liền gọi Tiểu Úc tới, rồi đánh cậu bằng roi da.
Thiên Kiêu ánh mắt lạnh băng nhìn Tiểu Úc đang nằm thoi thóp dưới nền đất lạnh: “Nếu ngươi còn để ta nhìn thấy một lần nữa, ta sẽ lột da của ngươi ra, sau đó ném ngươi vào rừng cho thú dữ xé xác.”
Nói rồi Thiên Kiêu vứt roi da, đi ra khỏi phòng mặc kệ Tiểu Úc.
May mắn cậu được Chác quản gia nhìn thấy và kêu đại phu vào cứu kịp.
Thiên Mộc biết tin thì vô cùng tức giận, mỗi tội nàng không thể làm gì được, bởi vì Tiểu Úc vốn không phải người của nàng mà là của tỷ tỷ nàng.
Vì vậy Thiên Mộc cũng chỉ dám lén lút hỏi han rồi đưa thuốc cho cậu.
Sau đó là khoảng thời gian “cô chủ ngược người hầu…………”
Cuối cùng cơn thịnh nộ của Thiên Kiêu cũng bộc phát khi vô tình nhìn thấy Tiểu Úc lén lút qua lại truyền thư cho Thiên Mộc, cô không nói một lời mà kêu người trói cậu rồi ném vào rừng sâu.
May thay khi bầy sói sắp đánh hơi được thì có một người xuất