Liễu Nguyệt vốn không phải là người dễ dãi, càng không phải là kiểu mà kẻ khác tuỳ ý muốn là có được.
Nhưng cô lại chịu bỏ ra thời gian quý báu của mình ở lại nơi này với Tiêu Dã, ngoan ngoãn tới không ngờ, tất cả đều phó mặc cho hắn.
Bởi vì đó là Tiêu Dã, là A Dã không bao giờ làm hại tới cô.
Liễu Nguyệt nằm trên giường nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại đây để làm vừa lòng Tiêu Dã.
Là cô không nỡ thấy hắn đau khổ, huỷ hoại cuộc đời của bản thân chỉ vì cô, một kẻ không đáng.
Yêu sao? Đến nước này còn có hy vọng cho nam nữ chính nữa sao.
Liễu Nguyệt cũng chẳng hiểu nổi tình cảm của mình đối với Tiêu Dã.
Không yêu, chắc chắn là không yêu.
Nhưng cũng không nỡ làm hắn đau khổ, hệ luỵ để lại cho sự lưỡng lự không dứt khoát ngay từ đầu này chính là việc Tiêu Dã vượt qua tầm kiểm soát, bắt cô đi như này.
Mẹ nó điên thật mà, cơ mà còn cách nào khác đâu.
Tất cả là do ai chứ.
Liễu Nguyệt thở dài, ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc dài buông xoã xuống của người nọ, tuỳ ý lấy một lọn tóc để nghịch.
Tiêu Dã dường như đang ngủ rất say, mấy ai biết từ khi chuẩn bị cho kế hoạch trả thù thì thời gian hắn dành ra để nghỉ ngơi hoàn toàn không có, rảnh rỗi khi nào thì chợp mắt khi đó, thực sự không coi bản thân là một con người mà.
Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Liễu Nguyệt, có lẽ hắn sợ khi tỉnh dậy sẽ không thấy cô hoặc cũng có thể hắn chỉ đơn giản là muốn cảm nhận được cảm giác có cô ở bên cạnh ngay cả khi ngủ.
Mặc cho Liễu Nguyệt thề thốt hết lời nói rằng cô sẽ không bỏ đi, Tiêu Dã vẫn không chịu nghe, cảm giác bây giờ lời nói của cô không còn đáng tin cậy với hắn nữa, một chút cũng không.
Giờ có muốn bỏ đi thật cũng khó.
Liễu Nguyệt đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ khiến cả căn phòng lớn như sáng bừng lên.
Cô nhàn nhạt nhìn xuống người đang say giấc cuộn thành một cục bên cạnh mình, thở dài vì không biết sau này rồi chuyện của hai người sẽ đi về đâu.
…
Liễu Nguyệt: “Tiêu Dã, ta cần đi tắm.”
“Ừm.”
“Hai ngày ta không được tắm rồi.”
Tiêu Dã ở bên nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cho người chuẩn bị nước ấm.”
“Ta được tự tắm đúng không?”
“…”
“Có phải không?”
“Tiêu Dã.”
Liễu Nguyệt biết ngay sẽ có chuyện này, không đời nào cô để cho hắn được nước lấn tới, đã đến lúc nghiêm khắc hơn rồi.
“Ta đã nói sẽ không bỏ đi, tại sao ngươi không chịu nghe.”
“Nếu ngươi còn như vậy nữa là ta không nhìn mặt ngươi nữa đâu.”
“Nguyệt Nguyệt…” Tiêu Dã bị doạ tới phát hoảng, vội nắm lấy tay cô nhằm giúp Liễu Nguyệt hạ hoả chút nhưng bất ngờ bị cô lạnh lùng rút tay ra khiến hắn vốn đã sợ nay càng hoảng loạn hơn.
“Không được, Nguyệt Nguyệt không được giận ta…Đừng giận ta mà…” Tiêu Dã bị doạ sợ bất ngờ bật khóc trông vô cùng đáng thương.
Liễu Nguyệt không những phải nguôi giận mà còn phải quay sang dỗ ngược lại hắn.
Cô lau nước mắt, vỗ về hắn như một đứa trẻ, vẻ mặt sau đó rất đỗi phong phú.
Gì vậy?
Sao lại khóc? Ta đã làm gì đâu?
Nam chính người người phải nể sợ sao lại dễ khóc như vậy