Chớp mắt đã đến ngày nam chính xuất hiện, Liễu Nguyệt cũng vì lẽ đó mà dậy sớm hơn thường ngày.
Cửa được mở ra, Liễu Nguyệt đưa mắt nhìn xuống.
Một đứa trẻ tầm chín, mười tuổi thân hình gầy gò với bộ quần áo rách rưới lấm lem bùn đất đang nằm co ro trước cửa nhà cô, mái tóc bù xù, toàn thân chồng chất vết thương, có thể nói là thảm không chỗ chê nhưng liếc qua cũng thấy được một khuôn mặt trẻ con rõ nét.
Liễu Nguyệt kêu người hầu đến mang Tiêu Dã vào nhà.
“T…Tiểu thư, mang một kẻ lạ mặt vào nhà hình như không được hay cho lắm.” Một tên người hầu lên tiếng.
“Ngươi ý kiến?” Liễu Nguyệt nhướn mày, mặt không cảm xúc nhưng cũng đủ uy hiếp đám người phía sau.
Ngay lập tức có tên nói xen vào: “ Bọn nô tài nào dám, xin nhị tiểu thư nguôi giận, nô tài lập tức kêu người tắm rửa rồi chữa thương cho cậu ta.” Nói xong cả đám lập tức hành động không ho he gì thêm.
Liễu Nguyệt giờ mới quay đi.
Nơi cô đi tới, chính là Vân Du Các, nơi Liễu lão gia Liễu Diễm Tư, cha của cô ở.
Gọi là lão gia nhưng y cũng mới chỉ hai mươi tám tuổi.
Con người này làm việc tùy hứng, bất cứ lần nào Liễu Nguyệt thấy y đều là một thân luời nhác, không nằm ăn nho phơi nắng thì là vẫn là đi ngồi ngắm cá trong hồ.
Lần này cũng không ngoại lệ, lúc bước vào hoa viên, Liễu Nguyệt thấy được chính là một thân nam nhân, áo đơn màu trắng, bên ngoài mặc kèm một chiếc áo mỏng đỏ, mái tóc đen như mực tùy tiện thả xõa xuống tán loạn, nam nhân nằm dài trên chiếc giường La Hán* trong viện, trông y hệt như một con mèo lười biếng đang nằm dài phơi nắng.
Mắt nhắm nhưng tay vẫn không hề dừng động tác lấy nho bỏ vào trong miệng của mình.
Cảm thấy có người tới, Liễu Diễm Tư mở mắt ra, mắt phượng diễm lệ khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm hỏi: “Tại sao con đưa một người lạ vào nhà?”
Liễu Nguyệt cũng không cảm thấy việc này có gì kì quái, cô tự tiện đưa một tên ăn mày bẩn thỉu ở bên ngoài vào, chuyện này không đến tai y mới lạ, nhưng cái này cũng quá nhanh rồi.
Cô không trả lời ngay, mà đi tới phía sau y nghịch tóc.
Nam nhân đang nằm cũng lười để ý, có trách thì trách y quá chiều cô con gái này đi.
Liễu Nguyệt nói:“Con thấy tên nhóc đó khá đáng thương, những người như hắn, khi bị xã hội bỏ rơi, nếu có người dang đôi tay ra giúp đỡ, thì chắc chắn hắn có thể dùng cả tính mạng của mình để báo ơn.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp:“Điều này đều là người dạy cho con, vì vậy, con muốn hắn làm người hầu thân cận của con.”
Có thể nói từ nhỏ Liễu Nguyệt đã được Liễu Diễm Tư đích thân chỉ dạy khá nhiều thứ.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Liễu Nguyệt nguyên tác chính là một đại phản diện, cho dù nam chính sau này gặp được nhiều boss khó xơi hơn nữa thì cũng không bằng thể sánh bằng mức độ mà Liễu Nguyệt đã tác động lên y.
Mà phải nói đại phản diện lúc đầu cũng không phải là một con người như vậy, đều là do hoàn cảnh sống làm cho tính cách cô vặn vẹo đi.
Từ nhỏ đã được cha tiêm nhiễm vào đầu những thứ không đâu, chỉ có mẹ cô là người đối xử dịu dàng với cô nhất thì cũng bị hãm hại chết, bảo sao chịu nổi cho được, phải biết khi đó cô mới mười ba mười bốn tuổi.
Liễu Nguyệt cũng có phần cảm thông với nhân vật này, phải cô cô cũng sẽ làm như vậy thôi.
( Đừng quên bảng số liệu tính cách của hệ thống)
Liễu Diễm Tư nghe xong cũng không phản ứng gì, ngón tay thon dài vớ lấy quả nho cho vào miệng.
Liễu Nguyệt cũng không gấp gáp mà đứng nghịch tóc của y.
Một lúc sau Liễu Diễm Tư nói: “Con muốn như vậy thì như vậy đi.” Rồi sau đó xua tay ý bảo cô đi.
Liễu Nguyệt vâng một tiếng rồi rời đi, tuy không nói ra nhưng trong lòng cô thừa biết mặc dù y hờ hững như vậy nhưng chắc chắn đã sớm phái người đi xới tung gốc gác của nam chính lên rồi.
Đang trên đường trở về, Liễu Nguyệt bị một đôi nam nữ cản đường.
Cô bất động thanh sắc nói: “Chuyện gì?”
Đây chẳng phải là Liễu Chi, tỷ tỷ của Liễu Nguyệt.
Người có công trong việc làm cho Liễu Nguyệt ghét cay ghét đắng nam chính rồi có cớ để hành hạ y sao.
Cho dù Liễu Chi là tỷ tỷ của cô đi nữa, nhưng từ trước đến nay cô nào trong mắt có vị tỷ tỷ này, đôi mắt hờ hững đảo qua nam nhân trầm mặt phía sau.
Y là Nhất Minh, con chó trung thành của Liễu Chi, cũng chính là người đã nghe lệnh hai mẹ con Liễu Chi mà đầu độc Hương Cẩm Lan.
Sau đó bị Liễu Nguyệt phế bỏ chân tay tra tấn đến chết.
“Nghe nói ngươi vừa đem về nhà một tên ăn xin bẩn thỉu?” Liễu Chi ánh mắt lộ rõ khinh miệt hỏi.
Liễu Nguyệt nhếch miệng cười, nhạo báng nghĩ haha cái