Lâm Uyên Các.
Liễu Chi vẻ mặt thất thần ngồi trước bàn trang điểm trong phòng.
Đi chơi cùng mọi người đến tận tối muộn, về được một lúc, tắm rửa xong xuôi rồi ăn cơm.
Nàng bỗng được Tuệ Mẫn gọi tới nói chuyện riêng.
Dù sao chuyện này đã nằm trong dự tính của nàng, Liễu Chi đứng dậy đi theo thị nữ tới nơi Tuệ Mẫn đợi.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu sau đó nàng không bị Tuệ Mẫn mắng té tát.
Đại loại lúc đấy người nói mấy câu tỉ như không được chơi thân với Liễu Nguyệt, không được qua lại với bên đó nữa.
Tuệ Mẫn vẫn giữ thói xấu cũ, mắng luôn đi kèm với tiếng chửi, người bị chửi không ai khác là Hương Cẩm Lan cũng Liễu Nguyệt.
Liễu Chi nghe suốt thành quen, mặc dù thấy khó chịu nhưng nàng vẫn sẽ chọn im lặng chịu đựng, nhưng nếu để Liễu Nguyệt nghe thấy chỉ sợ cô chưa nghe xong đã sớm không chút kiêng nể bối phận nói lại rồi.
Nghĩ vậy Liễu Chi bỗng cảm thấy thật sự ghen tị với Liễu Nguyệt.
Cuộc sống của cô không có gì gọi là khuôn phép cả.
Muốn làm gì thì làm nấy, không cần màng đến hậu quả, cô có người mẹ dịu dàng yêu chiều hết mực, còn nhận được sự quan tâm và dạy dỗ của cha, thứ mà nàng có nằm mơ cũng chẳng nhận được.
Cô chẳng cần làm gì đã được Liễu Hạo ngày ngày bám theo, Liễu Nguyệt cảm thấy đó là sự phiền phức dứt ra không được, nhưng đối với nàng, có được tình cảm của y đó chính là niềm an ủi lớn nhất trong tâm hồn sớm đã bị tổn thương này.
Còn có A Dã...cái này thì Liễu Chi thấy Nhất Minh của mình là nhất rồi, nàng thực sự không muốn bị A Dã hắn quản chết đâu.
Liễu Chi chống cằm thở dài, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay có lẽ là ngày nàng vui nhất.
...
Ngày trở lại trường học.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã giờ đã trở thành học sinh năm hai của Hồng Cử.
Cô thay đồ xong từ lâu giờ đang ngồi chờ hắn.
Đằng sau phát ra tiếng bước chân, Liễu Nguyệt quay người lại, trên tay còn đang cầm chén nước, miệng ngậm nước suýt không giữ được mà phụt hết ra ngoài.
Cố nuốt hết xuống, kết quả là ho sặc sụa vì bị sặc nước.
Tiêu Dã tiến đến vỗ nhẹ vào lưng cô, lo lắng nói: “Người nên uống nước từ từ thôi.”
Đợi hết cơn ho, Liễu Nguyệt vừa lau miệng vừa nói: “Khụ, A Dã...ngươi thay cái đồng phục này ra đi.”
Tiêu Dã nhìn xuống đồng phục của mình.
Ngắn hết rồi.
Hắn vốn đã cảm thấy nó ngắn từ sau đợt đi học trở lại lần trước, nhưng khi đó mặc vào vẫn có thể tạm coi được.
Tiêu Dã hắn cũng không ngờ mới giờ đã ngắn thành dạng này rồi.
“Phụt! Cái gì vậy!”
Tiếng cười nhạo của Liễu Hạo từ đằng sau truyền tới.
“Ha ha...cái bộ quần áo này là sao đây?” Y cười không dứt, đi quanh Tiêu Dã một lượt đánh giá.
Liễu Nguyệt nói: “A Dã, kệ y.
Ngươi đi thay đồ đi.”
“Vâng.” Tiêu Dã nói.
Mất đi đối tượng trêu đùa, Liễu Hạo bộ dáng ngả ngớn ngồi xuống ghế, mắt phượng nhếch lên hất cằm hỏi cô: “Sao? Nhìn ta chằm chằm thế làm gì?”
“Sắp tới giờ rồi, ngươi đến đồng phục còn chẳng thay.
Có thật là định đi học không đấy?”
Liễu Hạo nghe cô hỏi như vậy bỗng ngẩn người.
Ý cười vụt tắt, y hỏi cô: “Tiểu Nguyệt, rốt cuộc ngươi giả vờ ngốc hay không biết thật vậy?”
“Hả?” Vẻ mặt Liễu Nguyệt đan xen sự khó hiểu.
Liễu Hạo như nhìn ra được đáp án trong mắt cô, cười khổ nói: “Được rồi, không cần trả lời câu hỏi đấy nữa.
Ta chỉ hỏi ngươi câu dễ nhất thôi, năm nay ta mấy tuổi?”
Liễu Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói: “Mười tuổi.”
Liễu Hạo đen mặt: “...”
Như thấy mây đen lượn quanh đầu y, Liễu Nguyệt dường như cảm thấy gì đó không ổn, vội nói: “Không phải hả, ta cứ tưởng ngươi nói năm nay cha cho ngươi ở lại học hành là thật...”
Liễu Hạo bỗng đứng bật dậy quát: “Tưởng cái gì mà tưởng! Tưởng cái đầu nhà ngươi ấy!”
Nói rồi y quay phắt người bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.
Liễu Nguyệt: “...”
Tiêu Dã ở trong phòng cũng nghe được tiếng quát, lúc đi ra đã thấy Liễu Nguyệt ngồi một