Trước khi khởi hành hai canh giờ.
Hiện tại đang là giờ Sửu*.
( Giờ Sửu là từ 1 giờ đến 3 giờ sáng)
Phòng Liễu Nguyệt.
“Tiểu Hồng, ngươi nhớ kĩ.
Giờ thân phận của ngươi chính là nhị tiểu thư Liễu gia Liễu Nguyệt.” Liễu Nguyệt khẽ dặn dò Tiểu Hồng lần cuối trước khi đi.
Mặc dù để chắc ăn cô đã đánh thuốc mê Tiêu Dã nhưng đó chỉ là liều lượng nhỏ, vì cô sợ nếu dùng nhiều hơn sẽ hại cho cơ thể.
Nhỡ giờ hắn mà tỉnh dậy thì mọi chuyện coi như công cốc.
Vì thế phải thật thận trọng.
Hai ngày trước cũng vì để mọi chuyện hợp tình hợp lí nên cô đã để Tiểu Hồng ở tạm trong Vân Du Các, sau đó nói với Tiêu Dã rằng bản thân cảm thấy nàng ở cùng đúng là không hợp, có mỗi A Dã hắn thôi là được rồi.
Thế nên cô đã trả Tiểu Hồng về lại Vân Du Các, để Liễu Diễm Tư y quản lí nàng.
Chỉ với hai câu như vậy, Tiêu Dã hắn đã mặt mày vui vẻ, hoàn toàn tin tưởng câu nói đó của cô một cách vô điều kiện, cười như tỏa nắng vui nguyên một ngày.
Khi đó bản thân ta cảm thấy thật sự có lỗi khi đã lừa hắn.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, chẳng còn quan trọng gì nữa.
Liễu Nguyệt thân ảnh di chuyển nhanh như gió ra khỏi Nhạn Uyên Các không ai hay.
Cửa phủ Liễu gia.
Liễu Diễm Tư áo đỏ diễm lệ khoác lên người chiếc áo choàng lông vũ trắng xóa đứng nhìn sắc trời tối đen, bỗng như nhìn thấy gì đó, tay y đưa ra, một bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay y.
Liễu Diễm Tư ngước mắt phượng lên nhìn trời, khẽ nói: “Tuyết rơi rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa, y quay người nhìn thấy Liễu Nguyệt nhanh nhẹn chạy tới, nói: “Đi thôi cha.”
Y cười nói: “Đi chơi một chút mà làm như đi trốn không bằng.”
Cô vẫn không nghe sốt ruột kéo tay y nói: “Đi mau đi.”
“Được rồi.
Con lên trước đi.” Liễu Diễm Tư nói.
Xe ngựa bắt đầu lăn, bánh xe đè lên lớp tuyết mỏng mà kéo thành một đường dài.
Liễu Nguyệt thò đầu ra cửa sổ quay lại nhìn, lồ ng ngực đập như trống ban nãy đã thả lỏng ra được chút.
Lúc này một lực không nhỏ kéo cô lại vào trong xe, Liễu Diễm Tư ngồi ở ghế đối diện lãnh đạm nói: “Làm thế nguy hiểm.”
Cô nhìn y, ngoan ngoãn ngồi im uống trà ấm.
...
Năm giờ sáng Liễu gia.
Tiêu Dã tỉnh dậy như thường lệ ra ngoài luyện kiếm.
Thấy ngoài trời đã phủ tuyết trắng xóa, hắn nhìn sang phòng cô, nghĩ có lẽ lát phải kêu người mặc thêm áo ấm kẻo lạnh.
Cầm kiếm ra ngoài, hắn có chút thắc mắc bản thân hôm qua vậy mà ngủ lúc nào không hay.
Khi đó hắn nhớ là đang đứng nhìn cô luyện thư pháp, xong cơn buồn ngủ chẳng biết từ đâu ập tới, hắn nói gì đó với cô, sau đó khi tỉnh dậy đã nằm gọn trên giường.
Tiêu Dã hắn đâu phải kiểu người như vậy.
Một bụng câu hỏi nhưng không có lời giải đáp, hắn cũng không mấy để tâm bắt đầu khởi động chút xương cốt buổi sáng.
Tiểu Hồng không quen ngủ lâu vốn đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng Liễu Nguyệt đã dặn dò nàng tuyệt đối phải đợi cho đến lúc Tiêu Dã hắn vào phòng gọi dậy mới được dậy.
Vì thế nàng chỉ biết chằn chọc lăn qua lộn lại trên chiếc giường to lớn đầy ấm áp này.
Giờ Thìn*, cửa phòng lúc này bật mở từ ngoài vào.
Tiếng bước chân truyền từ ngoài cửa tiến đến bên giường ngày càng gần.
Tiểu Hồng giả bộ