_______Huỳnh Nhã Nhã đến phòng nhân sự nhận lương. May mà lúc này cũng là cuối tháng nên cũng được hơn 9 triệu đồng, đủ cho cô lăn lộn chuẩn bị tìm việc mới.Từ khi rời khỏi văn phòng, lúc này trời cũng đã sụp tối. Cô theo trí nhớ của mình tìm đường về căn hộ đang ở.Trước đó quen với việc được đưa đón bằng xe sang, quần áo trang sức từng kiện thật hào nhoáng, bây giờ rơi vào tình cảnh này làm cô cảm thấy thật xa lạ. Huỳnh Nhã Nhã bắt xe buýt về, trên đường thờ thẩn, nhớ đến cái gì đó liền xuống trạm tại một công viên không quá xa nhà.Cô bước vào cửa hàng tiện lợi, mua cho mình vài lon bia và vài món đồ ăn vặt rồi tìm một bệ ghế đá mà tận hưởng yên bình khi những ánh đèn đường vừa sáng lên.Ah~ tuyệt thật. Khi trước lăn lộn trong giới giải trí, làm gì dễ dàng ra ngoài ngồi và ăn uống như thế này đâu. Thể nào cũng có antifan chạy đến chỉ chỉ trỏ trỏ, mai cô lại lên báo với cái tin "nữ diễn viên phản diện hàng đầu đang ngồi nhậu bơ vơ một mình tại công viên, trông vừa bần vừa khổ."Ha. Hết dám nghĩ đến nữa.Nốc một hơi bia, cô suy nghĩ tìm cách làm sao để kiếm tiền cho nhanh và ổn định nhất. Cô không có ý định một lần nữa bước chân lên sân khấu.Cái thế giới đó tưởng chừng lộng lẫy, hoa lệ bao nhiêu, sự thật thì lại nhơ nhuốc, bẩn thiểu bấy nhiêu."Loạt xoạt..."À? Tên điên nào đây?Cô nhìn tên đàn ông lôi thôi, bẩn thỉu đang ngồi cạnh cô từ lúc nào đó, hắn đang bóc gói bánh mì sanwich của cô ra, xe từng miếng nhét vào miệng ăn như thể vốn là của hắn mua vậy. Chút tương dính lên ngón tay, hắn đưa tay lên mút trông thật tự nhiên chưa kìa?"..." Có nên đấm chết tên này không?Hắn lia mắt nhìn cô trong hai giây, lại xé một miếng bánh mì bỏ vào miệng nhai nhai."..." Thằng khốn này ăn của cô, còn không biết mở mồm ra xin xỏ hay cảm ơn một tiếng à?Hắn ăn hết rồi, quay sang nhìn chằm chằm cô một hồi."Ờm, Tôi vẫn chưa no lắm..." Giọng nam trầm khàn phát ra từ miệng của tên khất cái thời hiện đại."..." Ừ, thì liên quan gì đến bố mày?Hắn lại cầm lên một gói bánh mì lúa mạch Kinh Đô của cô, xé ra ăn thật tỉnh.À? Thằng khốn này đang cướp à? Nên băm nhuyễn hay xắt lát đây?Buồn bực đứng phắt dậy, cô mặc kệ hắn ăn, cầm lên túi xách và túi nilon còn lại một chai nước suối và hai lon bia chuẩn bị cuốc bộ về nhà. Đi một quãng, cô quay người lại nhìn tên đàn ông đang mò mẫm đi theo sau lưng cô từ nãy giờ."Anh là biến thái à?""... Không phải.""Thế anh bám đuôi bà đây từ nãy đến giờ tính làm gì? Có biến thái nào tự nhận mình biến thái không? Muốn cướp đồ hay cướp sắc?" Huỳnh Nhã Nhã trừng mắt.Hắn im lặng một hồi, bước lên tính cầm lấy tay cô. Cô nhíu mày lùi lại, tránh né bàn tay đó của hắn. "Tính làm gì?""... Tôi có thứ