Thấm Nhã lúc sắp tan ca đi tìm khắp nơi cũng không thấy Y Nặc Mễ, vào văn phòng xem xét thì mới thấy tên tiểu quỷ hút màu này đã chạy vào đây từ lúc nào. Trên cái bàn làm việc to to có hai "sinh vật" đang nằm sấp, cặp mông của Y Nặc Mễ và cái đuôi phe phẩy trái phải của mèo nhỏ Orange. Một quỷ một mèo theo quy luật hết lắc trái rồi cùng lắc phải, cả hai cúi gầm xuống bàn thì thầm to nhỏ, không biết đang nghiên cứu cái gì.
"Hai người đang làm gì vậy?" Thấm Nhã nhíu mày.
"Tiểu Mễ đối với những nghiên cứu y học của ngươi rất có có hứng thú ah meow." Orange vui vẻ lắc lắc cái đuôi.
Xem ra có vẻ rất hứng thú... Thấm Nhã nhìn cả hai nhảy xuống bàn, trên mặt bàn bày một đống sách vở luận văn. Cái tủ sắt đã khóa của cô cũng bị mở tung, đúng mà "mèo" nào cũng đều giống nhau, đều rất hiếu kỳ.
"Tiểu Nhã Nhã sao hôm nay chị tan ca sớm vậy?" Y Nặc Mễ thấy Thấm Nhã cởi áo blouse ra liền lập tức quấn lên người mỹ nhân, công việc của Thấm Nhã rất bận rộn nên nàng cũng thức thời không quấy rầy chị ấy. Lúc này lại cùng ở một phòng, cũng không có mấy cái bóng đèn thức ăn, có lẽ có thể nếm chút vương vị a ~
Trên người Thấm Nhã có một mùi thơm đặc biệt làm cho nàng phát cuồng khó có thể cưỡng lại được.
Âm thanh mị hoặc, đặc biệt cảm giác thần bí, hơn nữa cái khí tức nhẹ nhàng ôn nhu cứ thổi vào tai, trăm ngàn năm qua Quỷ hút máu luôn có thể dễ dàng dùng mị lực của mình để làm mê hoặc loài người. Thấm Nhã liền cảm thấy một hồi tim đập nhanh, loại mập mờ hấp dẫn này, cái cảm giác thân mật này so với những gì trước kia cô trải qua càng làm cho cả người rung động, đôi má có chút ửng hồng.
Thấm Nhã đưa tay đẩy ra, nhưng Y Nặc Mễ sức lực mạnh mẽ, ngược lại càng quấn cô chặt hơn, đó là thiên tính săn mồi của Quỷ hút máu, luôn táo bạo không bao giờ buông tha con mồi muốn bỏ chạy. Càng chống cự thì càng cường thế xâm lược.
"Bởi vì tôi có hẹn dùng bữa với người khác." Thấm Nhã nhíu mày, đẩy cái tên không nhũng bám dính trên người mà còn ngửi ngửi người cô, đã thế tên quỷ hút máu này còn chọn ngay chỗ mẫn cảm, thật sự là không biết nói sao nữa. Hơi ngoảnh đầu nhìn xuống dưới lầu, xe của Lý Cường quả nhiên vẫn ở chổ cũ.
Được rồi, vừa đúng lúc rảnh rồi nên cũng đã đồng ý, có lẽ cô thật sự quá lâu không có hẹn hò, cô không phải người theo chủ nghĩa độc thân, những thời điểm thích hợp cùng một nam nhân ưu tú yêu đương một chút cho cuộc sống nó thú vị, cân bằng hormone, có lợi cho tinh thần và thân thể. Như vậy cũng để cho bản thân mình khỏi bị tên Quỷ hút máu này đầu độc, Y Nặc Mễ không phải là con người, hơn nữa lại là nữ ah, cái này thật sự quá sức tưởng tượng.
"Dùng bữa? Ta với Orange cũng đi!"
"Đó là Lý cảnh quan."
"Vậy thì sao?"
"Tiểu Mễ, bởi vì lần trước những tên quỷ hút máu khác ở bên ngoài giết người cho nên Lý cảnh quan rất quan tâm đến chuyện tồn tại của Quỷ hút máu, tôi không muốn anh ta nhìn thấy cô." Thấm Nhã cố nói hết sức chậm rãi nhẹ nhàng để trấn an Y Nặc Mễ.
Cô chính là lo xa. Y Nặc Mễ tuy bề ngoài không khác với người bình thường, nhưng nàng luôn có một sắc mặt tái nhợt và nhiệt độ thân thể thấp, đã thế tên tiểu quỷ này chỉ thích làm theo ý mình, không bao giờ có ý giấu diếm.Hơn nữa Lý Cường là một người tâm tư kín đáo đã thế cũng có kinh nghiệm điều tra phong phú, mà lại cố tình điều tra chuyện Quỷ hút máu nênkhó tránh khỏisẽ liên tưởng được đến điều gì đó.
"Ta không sợ hắn." Quỷ hút máu vẻ mặt cương quyết.
"Y Nặc Mễ." Giọng nói Thấm Nhã hạ đến độ âm.
Ô, Thấm Nhã lại trở nên lạnh lùng rồi. Y Nặc Mễ bĩu môi, làm một chuyện mà một Huyết tộc hiếu thắng vô cùng hiếm khi làm --- nhượng bộ.
"NGAO ~ được rồi, ta không đi. Nhưng ta không thể cách xa để hai tên Huyết tộc kia có cơ hội, ta sẽ âm thầm bảo vệ chị."
===========
Nói là âm thầm bảo vệ thì chính làm âm thâm bảo vệ, Huyết tộc am hiểu nhất chính là ẩn nấp hành tung của mình trước con người. Một cô gái dáng người thon dài mặc một cái quần đùi nằm nấp trên cái đèn thủy tinh tinh xảo treo trên trần nhà, bên cạnh là một con mèo nhỏ màu cam cũng đang thò đầu nhìn ra ngoài.
Đây là nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp, Y Nặc Mễ tập trung nhìn phía trước. Thấm Nhã tuy chỉ mặc một cái somi được thiết kế đơn giản cùng với quần công sở, thế nhưng lúc này cô đem tóc dài buông ra, hơi tản ra bên vai, không cần quần áo sa hoa nhưng cũng làm cô lộ ra vẻ cao quý ưu nhã, còn có một cảm giác quyến rũ nói không nên lời.
Lý Cường mặc một bộ âu phục, hai nút áo sơ mi đầu tùy ý cởi bỏ, tay áo thậm chí được xắn lên đến khuỷu tay. Cách ăn mặc tùy ý nhưng không thô lỗ, ngược lại làm cho hắn toát lên một vẻ tiêu sái không trói buộc. Lý Cường dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt: "Cô đồng ý lời mời làm tôi thật có chút bất ngờ, đợi một ngày, còn tưởng cô đã sớm quên chuyện này."
"Tôi cũng vậy thôi.Lời mời của anh cũng làm tôi bất ngờ." Thấm Nhã cũng trả lời đồng dạng.
"Cô xinh đẹp như vậy, được ái mộ tuyệt nhiên không phải là chuyện bất ngờ. Giống như bọn chúng tôi làm cảnh sát hình sự, cả ngày chỉ biết đến bọn người xấu và người chết, cứng nhắc lại không thú vị, các cô gái đều bị chúng tôi dọa chạy mất." Lý Cường cười cười, tự giễu mình nhưng cũng rất ý tứ khen mỹ nhân.