Cái loại tử khí trên người Y Nặc Mễ rất giống với bọn Quỷ hút máu lúc trước tấn công cô, đều rất vô tình, làm cho ký ức hãi hùng đêm ấy quay trở lại. Thấm Nhã vừa bị dọa sợ muốn chết lại vừa giận Y Nặc Mễ, cho nên thái độ lạnh băng, hoàn toàn phớt lờ lời giải thích của Y Nặc Mễ mà trở về phòng ngủ. Lúc đầu là do chờ Y Nặc Mễ nên không ngủ, lúc sau cũng chỉ ngủ được hai tiếng vì liên tục gặp ác mộng, cho nên robot không biết mệt mỏi như Tịch nữ vương đây rốt cục cũng phải hạ công suất.
Sắc mặt Thấm Nhã tái nhợt, rót một ly nước ấm uống một viên aspirin để giảm bớt những cơn nhức đầu. Đều là do tên Quỷ hút máu kia"ban tặng", cho nên trạng thái của cô hôm nay rất không tốt, do đó đành phải hủy bỏ hết mấy cuộc phẫu thuật. Vốn muốn yên tĩnh một lát, không ngờ vừa ngồi không bao lâu thì Lý Cường lại đến.
Lần này không phải là lấy việc công làm việc tư, mà là dẫn theo một người giống như mất trí đến. Nếu là người khác dẫn đến, Thấm Nhã nhất định sẽ không chút khách khí "phóng băng" hắn. Người mất trí thì dẫn đến khoa tâm thần chứ mang đến ngoại khoa não làm gì, đây không phải là tìm Tịch nữ vương để ăn băng sao. Nhưng Thấm Nhã biết Lý Cường là người có chừng mực, quả nhiên Thấm Nhã chưa kịp mở lời, Lý Cường đã chủ động đưa một đống báo cáo chuẩn đoán bệnh lên -- đây là báo cáo kết quả của nhiều chuyên gia bênh lĩnh vực tâm thần, nhưng không ai có thể giải quyết được tình huống này.
"Tịch, cô nhìn nhìn xem người này là bị gì.Hắn là một nhân chứng rất quan trọng, đang được sự bảo vệ 24/24, mấy ngày trước còn rất khỏe mạnh, nhưng sau đó liền biến thành thế này." Lý Cường vài ngày ngủ không ngon giấc, râu ria mọc lổm chổm, lúc này đang rất lo lắng.
Thấm Nhã kiểm tra sơ một chút, bình tĩnh nói: "Người này đang bị thôi miên sâu."
"Sao cô có thể nhanh kết luận như vậy, tôi đã tìm rất nhiều chuyên gia khoa tâm thần nhưng bọn họ đều không cho tôi được một đáp án rõ ràng?" – Lý Cường hỏi đầy nghi hoặc; hoặc là để cho Thấm Nhã không nhận, chối bỏ chính mình, hoặc là để cho Thấm Nhã không nhận, chối bỏ những chuyên gia khác.
Nhưng Thấm Nhã không phải là người dễ bị làm khó như vậy, câu trả lời của cô vừa bình tĩnh vừa sâu sắc: "Hiện tại thôi miên là một ngành ngoại đạo, đại đa số những chuyên gia y học đều có thái độ không công nhận, bởi vì y học hiện đại là xem sinh lý con người và giải phẫu vật chất là nền cột cơ bản. Nói cách khác những bệnh trạng của con người là do những tác động của vật chất mà tạo thành. Mà thôi miên lại là một phạm trù khác, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa có một bằng chứng nào cụ thể, cho nên rất mù mờ.Vì vậy nên mới có những bác sĩ ngoại khoa não như tôi, có những nghiên cứu chuyên sâu, mới có thể phát triển đầy đủ."
Cái này không chỉ có Lý Cường tán tưởng, mà hai trợ thủ của Thấm Nhã cũng không nhịn đươc vỗ tay khen ngợi, không phủ nhận nền khoa học hiện tại, lại vì tương lai phát triển vô hạn của khoa học, đây thật sự là một câu trả lời rất tuyệt.
"Người này giống như bị tước đi toàn bộ ý chí, hoặc cũng có thể nói người thôi miên đã đem toàn bộ lý trí của hắn phong tỏa, tình trạng hiện giờ của hắn rất đặc biệt. Lý cảnh quan, trợ thủ của tôi là Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người này cũng có nghiên cứu về thôi miên, không ngại đem người vào phòng nghiên cứu của chúng tôi chứ? Nếu như không có tiến triển, tôi sẽ cân nhắc đến việc có nên tiến hành giải phẩu mở họp sọ, nếu như phát hiện được cái gì dị thường, có thể tại điểm dị thường làm một chút kích thích, có thể hắn sẽ tỉnh lại." Thấm Nhã tháo khẩu trang và bao tay ra, phân phó Tề Bộ và Trần Tĩnh mang người đi.
Lý Cường theo Thấm Nhã về văn phòng, tiện tay đóng cửa lại rồi mới bắt đầu nói chuyện với cô: "Tịch, người này, cùng với những vụ án trước kia có liên quan phải không?"
"Sao lại hỏi như vây? Là do tôi nói những người kia trước khi chết cũng đã bị thôi miên qua?" Bác sĩ Tịch là một nhà khoa học, chú trọng nhất là những chứng cớ khách quan.
"Ha, tôi đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, logic phá án và sự mẫn cảm với manh mối cũng rất cao. Những người đưa tới trước đây, một là trước khi chết đã bị thôi miên qua, hai là vô duyên vô cớ trở thành kẻ điên, giờ lại thêm một người.Cô không thấy những chuyện này có liên hệ sao?"
"Liên hệ như thế nào."Thấm Nhã thật ra đại khái cũng đoán được Lý Cường muốn nói đến cái gì.
"Đều là liên quan đến Quỷ hút máu!" Ánh mắt Lý Cường sáng lên, giống như đã phát hiện được vấn đề nào đó rất quan trọng.
"Lý cảnh quan... anh vì sao luôn đối với loại quỷ hút máu không biết thực hư luôn cuồng nhiêt như vậy?"Âm thanh của Thấm Nhã có chút xa cách.
"Tôi cũng không biết. Nhưng tôi có một loại cảm giác rất mãnh liệt, giống như là kiếp trước của tôi đã có loại cảm giác này, làm cho tôi thật sự tin tưởng trên thế giới này có sự tồn tại của bọn họ, tuy tôi không biết bọn ở đâu, nhưng tôi có thể cảm thấy được, trái tim tôi nói cho tôi biết bọn họ thật sự có tồn tại." Lý Cường một tay đè chặt vị trí nơi trái tim, từ biểu hiện của hắn có thể xem ra hắn đối với cái cảm giác từ tiềm thức này thập phần thành kính.
Một tay đặt lên vị trí trái tim, một tay nắm chặt lấy tay Thấm Nhã: "Tịch, tôi biết cô so với tôi hiểu biết nhiều về Quỷ hút máu hơn, tôi cũng biết rõ cô không muốn nói cho tôi biết. Nhưng cô nên hiểu rằng, sinh vật này vẫn đang tồn tại xung quanh chúng ta, bọn họ đem con người trở thành thức ăn, hoàn toàn không bị pháp luật của con người quản thúc, đáng sợ nhất chính là chúng ta hoàn toàn không biết gì về họ, đây không phải là chuyện rất nguy hiểm sao? Mạng sống của con người lạibị một lực lượng vô hình nắm ở trong tay? Cô là một bác sĩ chữa bệnh cứu người mà có thể giấu diếm những chuyện này hay sao?Cô nói gì đi chứ?"
Lý Cường làm cho Thấm Nhã lâm vào trầm tư.
Đối với Y Nặc Mễ hay là những Huyết tộc khác, đạo đức luân lý của con người hoàn toàn không thể khống chế được bọn họ. Tuy bọn họ cũng không có tâm "làm ác", nhưng nếu thật sự muốn bắt đầu