Đôi lời của editor : Bọn mình biết những chương đang edit hiện h các bạn đã đọc nát qua những bản edit trước hoặc hơn nữa là đọc nát bản QT của truyện này. Nhưng cái gì cũng phải có khởi đầu rồi mới có kết thúc, nên khi bọn mình đã quyết tâm khởi đầu lại thì có nghĩa bọn mình sẽ gắng sức kết thúc được nó. Nên mong trong quá trình này các bạn đọc hãy ủng hộ cho bọn mình bằng cách cm, nếu không lười quá thì chỉ cần 1 cái vote thôi cũng làm bọn mình có tinh thần hơn. Thanks.
=====
Để tạo môi trường tự nhiên trong lành, yên tĩnh, bệnh viện đã cho xây dựng xung quanh một vườn thực vật khổng lồ. Mặc dù cách trung tâm thành phố không xa nhưng nhờ vườn cây như bức bình phong tự nhiên nên trong viện luôn có cảm giác rất yên bình. Cái Thấm Nhã gọi là “sáng sớm”, thực chất chính là thời điểm đêm khuya thanh vắng. Nhưng có lẽ ánh trăng sáng ngời làm cô cảm thấy thanh tĩnh lạ thường, hiếm khi nào có hứng nhàn nhã thưởng thức cảnh đêm như vậy nên cô quyết định để lại xe gara trong bệnh viện, tự mình đi bộ về nhà.
Ra khỏi khuôn viên, Tịch Thấm Nhã rẽ vào con đường cái dọc theo vườn cây ẩm ướt. Không lâu sau, cô đột nhiên có cảm giác không tốt lành. Dường như có người đang đi theo cô! Tịch Thấm Nhã hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy đằng sau có vài bóng đen. Mặt không biến sắc, trong đầu cô lập tức suy nghĩ cách thoát thân, chân cũng bắt đầu bước nhanh hơn.
Mấy bóng đen dường như cũng biết Tịch Thấm Nhã đã nhận ra, nhanh chóng đuổi theo. Thì ra là bốn gã đại hán vạm vỡ. Chúng mau lẹ chạy đến bao vây lấy cô. Bất ngờ bị một bàn tay tóm lấy vai, Tịch Thấm Nhã dừng bước, giẫm mạnh lên chân gã đàn ông kia, đồng thời mượn lực vung khuỷu tay ra sau.
“Ui da!” tên kia bị Tịch Thấm Nhã đánh ngã, kêu thảm một tiếng, hai tay ôm bụng và bả vai lăn lộn trên mặt đất.
Tịch Thấm Nhã đứng thẳng người, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt lạnh như băng. Đây chính là khí chất băng sơn của Tịch nữ vương, khí thế “động dao không chớp mắt” trên người thường ngày khiến ai ai cũng phải kính nể ba phần. Mấy người kia thấy vậy, quả nhiên bị uy hiếp, kinh sợ không dám tiến lên.
Nhưng dù cô có là cao thủ karate thì cũng vẫn là phụ nữ chân yếu tay mềm, hơn nữa lại phải đối mặt với bốn người, hiện tại chỉ có thể nhất thời hù dọa bọn chúng, nếu động thủ thì cô tuyệt không đánh lại. Thấm Nhã dù đối mặt với hiểm cảnh nhưng trong lòng vẫn điềm tĩnh phân tích tình huống. Nơi này thỉnh thoảng có nhân viên kiểm lâm đi qua, phải tận lực kéo dài thời gian mới được.
“Các anh là ai? Có mục đích gì?” Tịch Thấm Nhã lạnh lùng lên tiếng.
Bốn gã đại hán đưa mắt nhìn nhau, một tên trong đó tức giận nói: “Bọn tao muốn cho mày câm miệng, sau này không thể xen vào việc của người khác nữa! Lên!!” Tên này vừa dứt lời, những kẻ khác cũng rút dao từ sau lưng ra, lao đến chỗ Thấm Nhã.
Lúc này, Mặt Trăng trên cao bỗng trở nên chói mắt, nhưng không phải ánh trăng như mọi ngày mà lại phát ra ánh sáng mang màu đỏ. Một luồng khí tức lạnh lẽo nhanh chóng tiến đến ngay sát bọn họ. Đó là loại khí tức quỷ mị, lại mang theo chút mê hồn, khiến người ta tuy kinh hãi nhưng lại không thể dời mắt, giống như hút thử thuốc phiện vậy. Mấy tên đại hán dừng bước, không kìm lòng được, quay đầu nhìn về phía Mặt Trăng, mặc dù không biết lý do nhưng lại không sao rời mắt đi được.
Từ phía xa, một cô gái mặc trường bào màu đen xuất hiện, trên tay áo của trường bào có thêu hình lá sen tinh xảo bằng chỉ vàng mang theo phong cách Trung Cổ, đôi mắt màu đỏ, có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, điều đặc biệt nhất chính là trên người nàng lại phát ra một loại khí chất tà ác. Nó không giống với của những kẻ độc ác, sự tối tăm hay u ám, cũng không giống với những kẻ suy nghĩ bệnh hoạn, tà dâm, nham hiểm. Đây là một loại tà khí thuần khiết, vừa khiến người khác sợ hãi nhưng lại chứa đầy mê hoặc chẳng khác gì thuốc phiện.
Tất cả mọi người đều đứng ngây ra như tượng, bốn gã đàn ông thậm chí vẫn còn duy trì tư thế ban nãy. Thân ảnh của Y Nặc Mễ từ phía xa bắt đầu như ẩn như hiện, mỗi lần xuất hiện lại rút ngắn một khoảng cách lớn. Nàng lững thững dạo bước đến trước mặt một tên, nở nụ cười khát máu, làm lộ ra hai răng nanh sắc nhọn.
Máu, dòng máu nóng hổi ngọt ngào, là cội nguồn cho năng lượng và sinh mạng của nàng …
“A! Phì phì! Tên này vừa hút ma túy lại vừa cắn thuốc, đắng quá, đắng quá!” gương mặt xinh đẹp mang đầy tà khí đột nhiên nhắm chặt lại, vội vàng phun “đồ ăn” bị ô nhiễm ra.
Tặc lưỡi một cái rồi lại bắt lấy một người khác, “Ọe! Máu bẩn như vậy, suy nghĩ của ngươi hèn hạ quá đấy!”
Nhe răng, lại gặm: “Buồn nôn! Toàn bệnh với tật … Hu, lại sắp bị đau bụng rồi.”
Đông người như vậy mà cắn một cái là một lần cảm thấy ghê tởm. Bây giờ thức ăn càng ngày càng khó tìm, vất vả lắm mới bắt được một đám mà tên nào cũng “khó ăn” thế này. Nàng quả là một con quỷ hút máu số khổ mà. Y Nặc Mễ nổi giận, vung nắm đấm về phía Mặt Trăng, nhe răng trợn mắt, “Gào! Làm thức ăn thì phải ra dáng thức ăn chứ, ngươi thế này sao đáng cho ta cắn một miếng. Đâm đầu vào cây hết đi cho ta!”
“Còn các ngươi nữa! Khó ăn cũng không phải lỗi của các ngươi, nhưng đã khó ăn đến vậy sao còn không biết xấu hổ vác mặt đi ra ngoài hả! Biết điều thì dùng nước rửa lại cho sạch sẽ đi!” Mắt Y Nặc Mễ phát ra tia lửa, chỉ tay vào hồ nước đầy lục bình bên đường, mấy gã đàn ông không chút do dự lập tức nhảy vào.
“Ừm… hương vị ngọt ngào~” Y Nặc Mễ nheo mắt lại, con ngươi màu đỏ rực càng trở nên sáng rõ, trong nháy mắt khí tức trên người bộc phát, giống như mãnh thú đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể lao về phía con mồi nàng ưa thích bất cứ lúc nào.
Nàng dường như đã quên mất việc nàng xuất hiện ở chỗ này cũng chỉ vì nhất thời nảy lòng tham. Khi đi qua khu vực này phát hiện thấy mấy gã đàn ông đang kiếm chuyện với một người phụ nữ nên nàng mới ghé ngang qua bắt mấy tên kia làm con mồi, cũng tiện tay giáo huấn bọn chúng một chút – Y Nặc Mễ này thực chất là một con quỷ hút máu tốt bụng, trọng chính nghĩa mà. Không biết rằng nhờ vậy mà