Beta Yul: giải thích tên chương: "hắc hắc, là thứ mà ai cũng biết là thứ gì đó, chính là ngực, là ngực a~ giải thích từ bạn beta Yul vô cùng đáng yêu~"
Trong đầu Quỷ hút máu ta nhảy nhót bao nhiêu là ý nghĩ không trong sáng. Thấm Nhã thấy nàng động tác chậm chạp liền dứt khoát đẩy nàng xuống giường, lấy tay đè chặt tên tiểu gia hỏa hiếu động lại, sau đó cởi bỏ hai nút áo của nàng ra rồi đem miếng dán điện cực dán vào bên ngực trái Y Nặc Mễ.
"Uhm, quả nhiên giống như dự đoán, tốc độ mạnh yếu hoàn toàn vượt hơn con ngươi mấy chục lần, hơn nữa mạch đập hoàn toàn khác." Thấm Nhã hay tay đặt trên người tiểu quỷ nhưng toàn bộ tâm tư lại đặt trên máy điện tâm đồ. Loại cường độ và tốc độ đáng kinh ngạc này có lẽ là do sức mạnh cường đại của Huyết tộc mới có được.
Hừm, bộ nhanh rất kỳ lạ sao, vậy thì nàng cho chậm lại. Tiểu quỷ liếm liếm miệng, không phải chỉ là trái tim thôi sao, không cho nó đập còn được
"Oh, em có thể khống chế được nhịp đập?" Thấm Nhã kinh ngạc nhìn điện tâm đồ.
"Chị muốn nó đập như thế nào? Thế này? Thế này? Hắc hắc ~" Y Nặc Mễ tủm tỉm cười.
"Quả nhiên thật thần kỳ. . ." Người hiểu biết một chút về sinh học cũng biết, thần kinh nội tạng của con người sẽ không bị ý chí khống chế, cả với động vật cũng vậy, không nghĩ tới Huyết tộc lại có thể làm được. Đây thật sự là Người Tiên hợp nhất, trí tuệ và sức mạnh đồng bộ, theo như truyền thuyết Huyết tộc có trí tuệ cực cao và sức mạnh phi thường, sự thần bí của bọn họ cũng giống bản thân họ. Tràn đầy thần kỳ và bí ẩn.
Thấm Nhã tay không cảm xúc tiếp tục thay Y Nặc Mễ cởi bỏ nút áo, ngón tay nhẹ nhàng xinh đẹp cứ thế chạy trên người nàng. Đối với Thấm Nhã đây chỉ là những động tác cơ bản bác sĩ kiểm tra người bệnh, nghe một chút nhịp đập, sờ sờ bụng kiểm tra tình trạng nội tạng. Nhưng được một chốc, Thấm Nhã liền có chút phân tâm.
Tên quỷ hút máu này không có mặc nội y, quả thật đúng chưa được khai hóa "Không phải tộc của ta", Thấm Nhã lẩm bẩm trong lòng, một bên cẩn thận kéo quần áo Y Nặc Mễ lại để tránh cảnh xuân không mong mà lộ ra ngoài. Quỷ hút máu Y Nặc Mễ này không giống như trong phim hay tiểu thuyết có hình dạng đáng sợ, mà trái lại, vóc người của tiểu quỷ này rất đẹp. Thân thể cao gầy không có chút thịt thừa, nơi cần có thì đều có, hơn nữa dáng người cũng rất đẹp. Làn da trắng mịn, hơn nữa lại mềm mại bóng loáng, không có chút khuyết điểm. Nhiệt độ cơ thể của nàng so với con người thấp hơn, sờ chỗ nào cũng lành lạnh, nhưng ngược lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái dễ chịu. . .
Thấm Nhã đột ngột dừng tay, có chút xấu hổ. Cô sao lại suy nghĩ lung tung như vậy, rõ ràng là đang kiểm tra, nhưng thế nào tự nhiên lại thất thần nghĩ đến ba điều không nên này. Dạo này người luôn yêu cầu bản thân phải luôn hoàn mỹ như Thấm Nhã đây, đối với hành vi thái độ không chuyên nghiệp của mình âm thầm ảo não, muốn phục hồi tinh thần tiếp tục, nhưng mà cảm thấy không thể hạ thủ nữa rồi.
Trong đầu Y Nặc Mễ vốn đã suy nghĩ lung tung, vừa nghĩ tới đồ ăn ưa thích chủ động thân cận, nàng vui đến phát điên lên được. Nhưng cứ theo tay Thấm Nhã sờ sờ trên người, tiểu quỷ hút máu lại buồn rầu. Cơ thể liền trở nên rất kỳ lạ, vừa thoải mái lại không thoải mái, vừa dễ chịu lại không dễ chịu. . . Cái cảm giác này từ men theo bàn tay Thấm Nhã hết từ ngực trái lại chuyển qua ngực phải rồi từ ngực phải xuống bụng, rồi xuống chút nữa. . .
"Ngao ngao ~" Đôi mắt Y Nặc Mễ liền giống như một hồ nước đang yên tĩnh lại bị khuấy động, mạch ngầm gợn sóng, sau đó từ đen dần dần đổi qua đỏ.
Còn chưa để nàng "buồn rầu" xong, thì đôi tay ôn nhu mềm mại lại đột nhiên rời đi.
"Đừng nhìn tôi, tự mình mặc lại quần áo đi." Tịch băng sơn thế mà lại cảm thấy hai gò má mình dần nóng lên.
"NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã ta muốn ăn ta muốn ăn ~" Không có đói bụng, rốt cuộc là loại ăn gì.
"Em thả tay ra A........."
Thấm Nhã không thể nói tiếp được nữa. Tiểu quỷ bật người dậy, mạnh mẽ nắm lấy tay cô không cho rời khỏi người mình, tay còn lại của nàng nhanh chóng vòng lấy ôm eo cô thật chặt, vừa vội vàng vừa tham lam, giống như muốn đem người ta ăn hết vậy.
Quỷ hút máu vừa rồi còn ồn ào "muốn ăn muốn ăn" làm cho mặt Trần Tĩnh và Tề Bộ trắng bệch, còn chưa kịp kêu lên, thì tình tiết kịch tích liền đột ngột thay đổi ---- ác ma "đáng sợ" cùng bác sĩ Tịch của bọn họ đang triền miên hôn nhau. Nỗi sợ hãi ban nãy liền mau chóng bay đi đâu mất. Hai người này hôn nhau cũng không phải là lần đầu, trước kia Tiểu Mễ cũng là một lòng yêu thích bác sĩ Tịch, chuyện này cũng không có gì lạ nữa nha...
Cái gọi gạo nếp Quỷ hút máu và bác sĩ Tịch...... Trời ạ.... Chắc bọn họ phải tu chín kiếp mười đời mới có thể được tận mắt chứng kiến một màn nồng nhiệt này cũng nên... Một nữ quỷ hút máu và một nữ bác sĩ yêu nhau!
=============
Vài ngày trôi qua, có lẽ Y Nặc Mễ cùng với Tề Bộ hai người đã ở chung một thời gian ngắn, nên bọ họ đối với Y Nặc Mễ tương đối quen thuộc, cũng có lẽ là do Y Nặc Mễ thỉnh thoảng bị Thấm Nhã túm cổ đem đi nghiên cứu, bọn họ trợ giúp Thấm Nhã vài lần rồi chắc cũng thật sự coi Y Nặc Mễ như "chuột bạch" luôn.
Nói chung bọn họ phát hiện Quỷ hút máu này ngoại trừ khí chất tà ác và một chút ý xấu bên ngoài làm cho người ta nhìn vào sợ hãi, nhưng trên cơ bản nếu không biết thân phận thì cũng giống như Tiểu Mễ trước kia mà thôi.
Thấm Nhã vừa kết thúc một ca phẫu thuật, sau đó thay quần áo rồi đi vào phòng tạm nghỉ liền gặp Tề Bộ trong tay cầm một tờ báo nói đùa: "Khu cô ở tối qua có hai Hắc bang đì đùng khói lửa, đến cảnh sát hình sự quốc tế cũng phải can thiệp, ba phía bắn nhau xối xả. Hình như lúc nãy trong phòng phẫu thuật cô nói tối qua nghe thấy tiếng pháo nổ nên ngủ không ngon? Ha ha, theo tôi thấy thì cô ngủ rất ngon mới đúng."
"Tề Bộ thối, có gì buồn cười chứ!" Trần Tĩnh bị cười đến xấu hổ, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Anh nói xem trên thế giới này thật có nhiều chuyện kỳ lạ, cái Tào lão đại lần trước đến bệnh viện chúng ta chỉ còn nửa cái mạng, Tịch tiến sĩ cũng nói hắn hết thuốc chữa sống không lâu nữa, thế mà anh nhìn xem, hôm nay hắn ngồi trên xe lăn mở họp báo về một buổi trình diễn thời trang, nhìn tốt hơn rất nhiều. Tế bào ung