Editor: Tình hình là 2 beta đang rơi vào mùa thi, cho nên Mị tiếc phải thông báo rằng tiến độ up sẽ bị chậm lại, các bạn thông cảm :(
======
"Cô. . . là. . ." Lý Cường đứng lên, cảm xúc rất không ổn định.
"Tứ lang, là thiếp, thiếp biết rõ chàng sẽ không quên thiếp. Chúng ta đã từng hứa với nhau, cho dù là kiếp này hay kiếp sau, đời đời kiếp kiếp khắc ghi, Tứ lang, chàng quả nhiên chưa hề quên thiếp, tình cảm chân thành của thiếp và chàng sẽ vĩnh viễn là của nhau. . ." Giọng nói yếu ớt của Tiêu Quân làm người nghe cảm động.
Thế nhưng Lý Cường lại lùi một bước, hắn không thể nào chấp nhận được loại chuyện quái đản này, nhưng cùng lúc hắn lại cảm nhận rõ phản ứng mãnh liệt của mình đối với cô gái áo đỏ trước mặt và câu chuyện của Chu Duẫn Văn, vì thế hắn càng không thể chấp nhận, trong vô thứcmuốn trốn tránh nó.
"Không, không phảitôi. Người mà các cô nói không phải là tôi! Cho dù các cô có nói thật... thì đó cũng là chuyện mấy trăm năm trước, hai cô không phải con người, các cô đã không còn tồn tại nữa." Lý Cường thường xuyên phải đối mặt với ranh giới sinh tử, đủ kiên cường để ứng phó với mọi tình huống đáng sợ nguy hiểm, nếu là người bình thường, khi đối mặt với chuyện"kiếp trước"dị thường đến mức này có lẽ đã sớm phát điên.
"Không, chính là chàng. Tự chàng hiểu rõ, chàng vẫn nhớ chuyện năm đó, vì vậy chúng ta vừa nhìn thấy nhau đã có tình cảm mãnh liệt, Tứ lang chàng yêu thiếp!" Tiêu Quân không muốn dễ dàng buông bỏ định mệnhmất hàng trăm năm luân hồi mới gặp lại.
"Đó đều không phải là sự thật, người yêu cô là người của mấy trăm năm trước, tôi không phải hắn. Người tôi yêu chính là cô ấy, Tịch -----" Lý Cường vô thức tìm tay Thấm Nhã nắm chặt lấy, giống như đang tìm một chỗ dựa, muốn người đã chiếm hết trái tim hắn an ủi.
"Lý cảnh quan, tôi ở đây. Anh bình tĩnh một chút, anh đương nhiên là anh, anh là Lý Cường, là một người hoàn toàn độc lập, không phải cái bóng của ai cả, đúng không?" Thấm Nhã cũng nắm tay Lý Cường, giọng nói dịu dàngvỗ về hắn.
Thấm Nhã có thể hiểu rõ vì sao Lý Cường lại trở nên mất bình tĩnh như vậy, không phải là do những chuyện Chu Duẫn Văn kể quá ly kỳ, mà là do kiếp trước cùng kiếp này giao thoa, Tiêu Quân lại một mực khẳng địnhkhiến Lý Cường càngtrở nên rối loạn, cái tôi "Lý Cường" dường như bị phủ nhậnhoàn toàn. Khi một người cho rằng mình chính là "kiếp sau" của một kẻ khác, phủ nhận bản ngã của chính mình, tư tưởng của hắn sẽ trở nên vô cùnghỗn loạn, đánh mất cảm giác bản thân đang tồn tại, thậm chí nghiêm trọng hơn, có thể dẫn đến tâm thần phân liệt.
Thái độbình tĩnh của Thấm Nhã giống như một loại thuốc an thần, khẳng nhận sự tồn tại của Lý Cường, kéo hắn trở về với hiện thực. Lý Cường giống như chết đuối vớ được cọc, thân hình cao lớn cơ hồ ôm trọn Thấm Nhã vào trong lòng.
NGAO! Ôm ôm! Cảnh tượng này làm Quỷ hút máu bực bội, Tiễu Nhã Nhã cùng gã kia cứ nhìn nhau, hoàn toàn không để ý tới nàng. NGAO, Tiểu Nhã Nhã còn nói chuyện dịu dàng với hắn như thế, Gào, còn ôm nhau nữa! Y Nặc Mễ vù cái biến đến bên người Thấm Nhã, sống chết đẩy cánh tay Lý Cường ra: "Ngươi đang làm cái gì! Tiểu Nhã Nhã, đừng để ý hắn."
Sức tay của Lý Cường rất mạnh, Y Nặc Mễ không đẩy ra được. Thấm Nhã nhíu mày: "Tiểu Mễ em đừng ồn ào." Cảm xúc của Lý Cường không ổn định, cô đang cố gắng trấn định tâm lý của hắn, Tiểu quỷ này lại cònlàm loạn không đúng lúc.
"Không cho phép hắn ôm chị, không cho phép chị quan tâm hắn, NGAO!" Y Nặc Mễ tức giận. Quỷ hút máu khi tức giận, thì sức mạnh có thể xem là hủy diệt người khác, Y Nặc Mễ điều động linh lực đẩy người Lý Cường ra, người kia bắn ra xa vài mét,đập mạnh vào tường rồi ngã xuống.
"Khụ!" Lý Cường bị va chạm mạnh, ho khan liên tục, khóe miệng rỉ máu.
"NGAO, hừ!" Vẻ mặt tiểu quỷ hút máu kiêu ngạo bướng bỉnh, mặt hất lên nheo nheo mắt nhìn.
"Lý cảnh quan! Y Nặc Mễ ~!" Vì sao nói quỷ hút máu là ác ma, là kẻ thù của nhân loại? Hãy nhìn Y Nặc Mễ tà ác kia, hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của con người. Thấm Nhã tức giận, mặt đanh lại: "Em thật quá đáng, anh ta không có làm chuyện gì uy hiếp em, em không có quyền tùy tiện đả thương anh ta."
"Ta không thích hắn." Lẽ thẳng khí hung trả lời. Ai nói Quỷ hút máu đánh người còn cần phải "có quyền", huống chi gã đàn ông này lạihaychạm vào đồ ăn của nàng, nàng không thẳng tay giết chết hắn đã là nhân từ lắm rồi. Trong quan niệm Quỷ hút máu, giết người vốn không phải là chuyện lớn lao gì.
"Không thích cũng không thể tùy ý làm bậy, emở cạnh con người thì phải tuân theo quy tắc của con người, nếu như là tôi thì em cũng sẽ làm vậy sao? Lý cảnh quan, anh bị thương có nặng lắm không." Thấm Nhã kiểm tra người Lý Cường, Lý Cường là người rất cường tráng , nhưng lần này khớptay gần như trật cả ra ngoài, có thể thấy được Y Nặc Mễ dùng sức mạnh đến cỡ nào.
"Chị không giống! Chị biết rõ ta sẽ không bao giờ làm tổn thương chị vậy mà chị còn nói những lời này." Y Nặc Mễ vì hiểu lầm mà thất vọng.
Thấm Nhã lúc này đang tập trung kiểm tra vết thương của Lý Cường, giúp hắn băng bó. Khí thế trên người lạnh băng, vì tức giận nên không thèm để ý tới Y Nặc Mễ.
Bị ngó lơ làm cho Y Nặc Mễ ủy khuất. Thấm Nhã tuy về lý mà nói là đúng, thế nhưng không phải đối với người mình thích thì dù vô lý thế nào cũng nên có ba phần bao che sao, thái độ lạnh lùng như vậy làm cho lồng ngực Y Nặc Mễ cảm thấy đau đớn. Yên lặng ngây người một hồi, người trong lòng nàng nhớ mong thủy chung không thèm quay đầu lại nhìn nàng.
NGAO ~ trong lòng Tiểu Nhã Nhã quan tâm người khác, là bởi vì chị ấy nghĩ rằng không cần nàng bảo vệ... hay là vì chị ấythực sự không quan tâm đến cảm xúc của nàng... Thái độ của Tiểu Nhã Nhã đối với nàng luôn không nóng không lạnh, không thân mật cũng không cự tuyệt, là vì Tiểu Nhã Nhã cho tới giờ chưa từng nghĩ tới chuyện yêu thích mình, vậy. . .