Editor: Mấy bạn còn nhớ Mị hông ? =((
À sẵn chúc luôn, "Chúc các bạn Giáng Sinh an lành nhé ! <3"
P/s : Sắp có xôi thịt ăn rồi các bạn ạ. . .
==========
Lúc Thấm Nhã lái xe về tới nhà thì trời đã đã khuya lắm rồi. Ngày nào cũng phải làm việc với cường độ cao rồi dường như còn bị bệnh cưỡng ép phải dành ra mấy tiếng đồng hồ lái xe đến nơi ở của Y Nặc Mễ, chẳng khác nào cô đang bị tiểu quỷ này tra tấn cả. Bởi tính chất công việc cho nên nơi Thấm Nhã ở là một cao ốc được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, thế nhưng từ khi cô biết đến Huyết tộc, thì nhà của cô chẳng khác nào chốn công cộng, ai thích ra thích vào cứ tùy ý vậy.
Đặc biệt chính là cái tên Y Nặc Mễ ở ké không cần chìa khóa kia.
Vừa mới bước vào nhà cô đã cảm thấy có điều khác thường - một loại khí tức tà ác bất chính, trong phòng hình như có tiếng xột xoạt. Thấm Nhã với Y Nặc Mễ giống như có một loại tương ứng gì đó, cho nên cô có thể dễ dàng biết được tiểu quỷ có ở gần đây hay không. Như thế này chắc chắn là tiểu quỷ đã về rồi.
Thấm Nhã bật đèn phòng khách, hỏi dò: "Tiểu Mễ, là em sao?"
Cả căn phòng sáng lên, nhưng đáp lại cô lại là một không gian vắng lặng lạ thường.
Cơ mà cửa phòng ngủ của cô lại bị mở ra, ngoại trừ cái tên Quỷ hút máu kia, còn kẻ nào có gan xông vào nhà của cô như thế nữa chứ?!! Thấm Nhã nhíu mày, tiện thể đặt cái túi xách lên ghế salon, bước tới phòng ngủ bật đèn: "Tiểu Mễ ~"
Đèn sáng rồi, nhưng trong phòng bóng quỷ cũng chẳng thấy đâu.
Giống như là không có ai ở đây vậy.
Thấm Nhã trước khi đi vào, nhàn nhạt mở miệng gọi: "Tiểu Mễ."
Không một tiếng trả lời.
Thấm Nhã đứng bên mép giường hướng tủ quần áo nhìn, nâng cao giọng: "Đại Mễ!"
Không ai đáp lại.
Ngay lúc đó ở khe cửa bỗng xuất hiện một góc của cái cánh nhỏ màu đen, sau đó góc cánh đó lén lút hướng vào trong mất hút.
Tịch nữ vưỡng nện gót giày xuống sàn bước tới tủ đồ, dùng giọng nữ vương hạ lệnh: "Lão Mễ!"
"NGAO ~"
Cửa quần áo cọt kẹt một tiếng mở ra, một tên tiểu quỷ trên người quấn một đống đồ lót đủ màu sắc lăn từ trong ra ngoài. Y Nặc Mễ nằm chỏng gọng trên mặt đất, trên tay còn đang cầm một cái quần lót bằng tơ màu tím nhạt, trên cánh thì bị một cái áo ngủ quấn lấy, vỗ vỗ vài cái vẫn không ra, hơn thế nữa, trên cổ còn treo theo một cái áo ngực viền ren màu đen.
Y Nặc Mễ nhìn lên, vừa vặn đối mắt với nữ vương đại nhân đang trên cao nhìn xuống, nhanh chóng bày ra cái biểu lộ "ưu nhã bình tĩnh" quý tộc: "NGAO, hi ~"
Hi cái đầu ngươi. Thấm Nhã dùng một chân đạp lên ngực Y Nặc Mễ, hai tay khoanh trước ngực, ngữ điệu lãnh đạm: "Ngươi tốt nhất nên dùng lý do hợp lý một chút, giải thích cho ta vì sao lại trốn trong này?"
"Ta, NGAO, ha ha ~" Y Nặc Mễ một bên bày ra khuôn mặt tươi cười, một bên lén lút muốn "chuyển dời" cái chân xinh đẹp của nữ vương đại nhân ra, "Ta từ một nơi khác bay tới, cái kia. . . cổng không gian mở ra đúng lúc ở trong này, vì vậy...cho nên... vì thế... hắc hắc ~"
Quỷ hút máu trước giờ vốn đầu óc không có chút trong sáng, tới lý do bây giờ cũng bịa đại một cái vô cùng vô lý.
Mũi chân liền dùng sức một chút, nhanh chóng dẹp tan cái ý đồ "phản kháng" của Quỷ hút máu, "Cái lý do của người hay thật nha, ngươi ------"
Thấm Nhã nói được một nửa liền dừng lại, vì phát hiện Y Nặc Mễ căn bản không có nghe cô nói. Quỷ hút máu lúc này đang mở to đôi mắt say mê nhìn ngược từ dưới chân Thấm Nhã lên, cái cảnh bên dưới váy thật là...
"Cô tại sao lại quay về!" Thấm Nhã bực bội, thái độ càng lạnh hơn, vừa nói chuyện vừa xoay người đi.
"NGAO, sao chị lại không quan tâm ta!" Y Nặc Mễ lăn lốc đứng lên, trong giọng nói có chút ủy khuất.
Thấm Nhã nghe xong những lời này liền động lòng, dừng bước lại. Y Nặc Mễ một câu như vậy, không hiểu sao lại làm cô có một cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác này giống như từ sau gặp Y Nặc Mễ mà liên tục xuất hiện. Tuy tiểu quỷ này thoạt nhìn vô tâm vô phếnhưng Thấm Nhã phát hiện lúc nào cũng vậy, trái tim của mình chỉ vì một chút không vui của nàng mà lại trở nên thổn thức.
Sau một hồi im lặng, Thấm Nhã khẽ thở dài, lần đầu tiên đối với người khác giải thích tình cảm của mình: "Tôi không có không quan tâm em. . ."
"Chị vứt Nặc Mễ chi răng của ta, NGAO, chảy máu." Tiểu quỷ hút máu cũng không có thuận theo, vọt đến trước mặt Thấm Nhã, há miệng chỉ chỉ vào cái răng nanh, nhe răng lên án "việc xấu" của Thấm Nhã.
Thấm Nhã không nói gì. Lúc đó chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, đến bản thân cô cũng không tin mình có thể có những hành động bộc phát giận dỗi trẻ con đến vậy.
Sự im lặng của Thấm Nhã càng làm tiểu quỷ thêm buồn. Ngay từ ban đầu, Thấm Nhã cũng đã nói là chị ấy không thích nàng. "Ta biết chị không thích ta, ta cũng biết chị luôn không tin chuyện ta thích chị. Ta cứ nghĩ rồi chị cũng sẽ dần dần thích ta, thế nhưng có phải chị chưa bao giờ có cảm giác đó phải không?"
Lời Y Nặc Mễ nói bỗng dưng khiến Thấm Nhã bình tĩnh hơn. Tịch nữ vương này a, từ trước đến giờ không cho phép bản thân làm kẻ bị động, bất kể chuyện gì nắm trong tay cũng phải xử lý thỏa đáng. Y Nặc Mễ là điều duy nhất mà trong sinh hoạt cô không khống chế được, có đôi khi cái cảm giác không tự chủ được mình đã khiến cô mất đi sự bình tĩnh vốn có. Cô nhìn Y Nặc Mễ một lần nữa, cuối cùng cũng lấy lại khí thế trước nay của mình.
"E hèm, em lại đây." Tịch nữ vương chớp mắt phượng, một ngón tay hướng Y Nặc Mễ ngoắc ngoắc.
"NGAO ~" Y Nặc Mễ giương mắt nhìn, miễn cưỡng không đến gần Thấm Nhã, từ chối người khác điều khiển. Nếu như Thấm Nhã thật sự không thích nàng, cũng không thích nàng ở gần, vậy nàng cũng không thèm thích chị ấy!
Thấm Nhã không để ý nhiều như vậy, chỉ dùng một loại ngữ điệu nhẹ nhàng nhu hòa nói: "Tiểu Mễ, em biết rõ trước giờ tôi chưa bao giờ chán ghét em. Em thân cận tôi, tôi cũng chưa bao giờ cự tuyệt. Tôi không phải là người dễ gần gũi, những điều em làm với tôi mà nói hoàn