Chu Duẫn Văn ngồi xuống bàn trà bên cạnh, uống một ngụm rượu Đỗ khang, hưởng thụ thở dài một tiếng. Có lẽ những Quỷ hút máu như Y Nặc Mễ mới có thể được một khuôn mẫu tốt đẹp như vậy, nhưng lại làm người của Huyết tộc không biết được khát vọng trọng đời rốt cuộc là như thế nào.
Con người bình thường như nàng và Tiêu Quân, sau khi biến thành Quỷ hút máu, sẽ có một khoảng thời gian dài sợ hãi mà chán ghét vứt bỏ bản thân, đối với sự biến đổi của mình không biết làm sao, rồi vì những người thân bên cạnh dần dần chết đi mà đau lòng. Cho dù thứ tình cảm này theo thời gian sẽ dần trở lạnh, Quỷ hút máu, cũng có nghĩa là bắt đầu một cuộc đời chịu tra tấn của sự cô độc. Những chuyện này đối với những người hoạt bát, luôn có bạn bè người thân kề bên sẽ biến thành một cuộc sống đau khổ, những người bị biến thành Huyết tộc, đa phần là không chịu nổi những năm tháng đau khổ như thế nên đã tự chấm dứt chính mình, hoặc là vì đau khổ mà trở nên điên cuồng.
Cho nên từ xưa đến nay, hễ những điển tịch ghi chép lại Quỷ hút máu, nếu không u sầu thì cũng là phẫn hận đời, bọn họ luôn mang trên người khí chất đó, đó cũng chính là mị hoặc ma quỷ hấp dẫn người nhất của bọn họ.
Nhưng những Quỷ hút máu không phải thông qua Huyết minh mà biến thành, như Y Nặc Mễ hay Dracula là loại Huyết tộc truyền thừa này, thứ nhất là số lượng rất ít, thứ hai là Huyết tộc cực kỳ ở ẩn, sinh hoạt của bọn họ lúc nào cũng trong vòng bí mật, không giao tiếp với thế giới con người, thậm chí đến Huyết tộc cũng khó có thể biết được sự tồn tại ấy.
Cô độc, u buồn, tuyệt vọng, tối tăm, tàn bạo, những từ này luôn là những từ nói lên người thuộc Huyết tộc.
Cho nên trong Huyết tộc, có thể sống một cuộc sống tự do như Y Nặc Mễ, rồi còn học hỏi con người được cái gọi là "hưởng thụ cuộc sống" như thế này, có lẽ có thể nói là người duy nhất. Vì thế ở trong nhà tên Quỷ hút máu này tiện tay nhặt một cái liền có thể trở thành vật quý, chỉ cần ngươi muốn, đều có thể tìm được ở trong đống đồ sưu tầm của nàng. Dù tùy tiện ở trên hành lang nhặt một trang giấy, cũng có khả năng đó chính là đồ cổ vô giá. Giống như bình rượu Đỗ Khang mấy trăm năm này vậy, lúc nàng làm hoàng đế cũng chỉ có thể nếm được mấy lần, không nghĩ tới ở cái đại trạch này, tùy tiện đụng một cái cũng ra vài lọ.
Chỉ là cái quỷ hút máu vô tư vô lự, chỉ nửa con mắt liếc nhìn thiên hạ, rốt cuộc cũng biết buồn, bởi vì nàng đã hiểu được tình cảm của con người, bởi vì nàng đã bắt đầu hiểu được yêu là gì.
Chu Duẫn Văn nhìn nhìn khuôn mặt đầy tà khí của Y Nặc Mễ, trong lòng cười lắc đầu, tiểu điện hạ này tính tình thật đúng không tốt tý nào, so người đã làm Hoàng đế như nàng còn táo bạo hơn: "Y điện hạ, ngươi biết rõ, con người và Quỷ hút máu rất khác nhau, con người quá mềm yếu, tuy có được trí tuệ cao nhưng thân thể lại rất yếu ớt, một ít tổn thương cũng đã đủ cướp đi tính mạng quý giá. Vì như vậy nên khi con người phải đối mặt với chuyện mà chính mình hoàn toàn không biết, thì theo bản năng họ sẽ cảm thấy sợ hãi, bản năng kháng cự, trốn tránh."
"Mà mất đi thân phận con người, biến thành một Huyết tộc, đây đối với con người chính là cái không biết lớn nhất, có thể vì sợ hãi mà mất đi khống chế. Bởi bọn họ không cách nào tưởng tượng được mình sẽ biến thành cái dạng gì. Những chuyện này, ta cũng đã từng trải qua, ta thậm chí trong một khoảng thời gian dài, đều trong tình trạng hoảng sợ đối với cái thế giới mà mình không biết gì này, kháng cự sự biến đổi của chính mình. Cho nên bác sĩ Tịch cũng là như vậy, không phải là không muốn trở thành giống ngươi, mà có lẽ cô ấy chưa sẵn sàng, cô ấy cũng biết sợ a."
"NGAO! Chị ấy sợ cái gì, biến thành giống ta, huyết thống tổ tiên cao quý như vậy NGAO! Hơn nữa có ta ở đây, chị ấy còn sợ cái gì, ta sẽ bảo vệ chị ấy!" Y Nặc Mễ liền ở trên ghế nhảy dựng lên, một tay đập đập ngực.
"Tiểu Nhã Nhã chị ấy không tin ta. . ." Rồi tiểu quỷ giống như một quả bóng xì hơi, đôi cách vô lực vỗ vỗ, sau đó rũ xuống: "Tiểu Nhã Nhã không tin ta sẽ nửa điểm cũng không làm tổn thuong chị ấy, chị ấy cũng không tin ta sẽ bảo vệ chị ấy không để chị ấy lo lắng bất cứ điều gì. Chị ấy không tin ta, không chịu đem mình phó thác cho ta."
Đây mới là chuyện làm cho Y Nặc Mễ thương tâm, làm cho nàng canh cánh trong lòng. Nàng cảm thấy Thấm Nhã không tin nàng, cảm giác giống như Thấm Nhã luôn đẩy mình ra, trong lòng cô luôn đối với nàng có cảm giác phòng bị, không toàn tâm toàn ý thậm chí không phó thác tính mạng cho nàng. . . Lòng của nàng giống như bị kim châm làm đau nhức, càng làm cho đau khổ hơn chính là không tìm được cách nào."
"Vậy ngươi tin tưởng nào không? Ngươi không tin bác sĩ Tịch yêu ngươi?" Chu Duẫn Văn bắt đầu sáng tỏ khúc mắc ở hai người.
"Yêu?" Y Nặc Mễ mở to mắt, sững sờ.
"Không biết? Vậy hỏi thử một câu khác, ngươi cảm thấy bác sĩ Tịch có thể không có ngươi sao?"
Không có nàng. . . Y Nặc Mễ trầm mặc. Nàng tinh tế nhấm nuốt những lời này, tự hỏi, như vậy nàng có thể không có Thấm Nhã. . . chỉ cần nghĩ như vậy, nàng liền không nhịn được lắc đầu nói không, nàng không thể không có Tiểu Nhã Nhã. . . không có là hỉ nộ ái ố chỉ có lẻ loi, không người nào lo lắng và không cần lo lắng cho cuộc sống của người nào. Không vì ai mà vui vẻ, cũng không vì ai mà thương tâm. . . hơn nữa cũng không có đồ ăn ngon nhất thế giới. . .
NGAO! Thấm Nhã là đồ ăn của nàng, không thể không có! Y Nặc Mễ tức giận cầm lấy chén rượu trên bàn, gặm gặm, một cái chén rượu quý giá đã bị nàng gặm nát bấy.
Nhưng Tiểu Nhã Nhã có thể không có nàng? Y Nặc Mễ cúi đầu, chị ấy. . .
Khuôn mặt lành lụng không có biểu cảm của Chu Duẫn Văn rốt cuộc cũng xuất hiện một chút biểu cảm, khóe miệng khẽ cong lên: "Ngươi xem, ngươi cũng không tin bác sĩ Tịch."
Y Nặc Mễ liền ngẩng đầu.
"Chuyện của ngươi và bác sĩ Tịch, yêu nhau, nhưng rồi lại suy đoán lòng của nhau. Không