Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 70: Tình yêu một đời...


trước sau


Editor: Dạo này bạn beta bị bận nên không giao hàng, thành ra không có up đều được, mn thông cảm nha :3
==========
Trời đã dần dần sáng lên, buổi sáng của con người sắp bắt đầu, mà cuộc kích tình thuộc về buổi đêm cũng dần dần ngừng lại. Y Nặc Mễ nhắm mắt thở dốc, tiếng ngâm cứ dồn dập, thân thể đong đưa theo từng động tác của Thấm Nhã, lúc gấp gáp lúc chậm rãi. Cuối cùng bỗng chốc ôm chặt lấy Thấm Nhã rồi toàn thân bắt đầu run rẩy -----
"A. . . Ân ~ ân. . ." Y Nặc Mễ như một trái bóng bị xì hơi, dựa vào người Thấm Nhã không nhúc nhích. Đem Thấm Nhã quấn lấy một đêm, cuối cùng, rốt cuộc cũng đem tên quỷ hút máu không biết thỏa mãn này ăn no. Kích tình cả một đêm, Quỷ hút máu cuối cùng cũng có lúc không còn tý sức lực gì, liền nằm ăn vạ trên thân thể mềm mại của mỹ nữ.
Thấm Nhã bị đè có chút khó thở, nhưng vẫn dịu dàng ôm lấy Y Nặc Mễ, hai tay vuốt ve lên lưng của nàng.
"NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã là món ăn ngon nhất thế giới." Y Nặc Mễ chui vào cổ Thấm Nhã, nhịn không được ngửi ngửi hương vị của cô. Hương vị của người mình yêu là là hương vị đặc biệt mẩn cảm nhất, làm cho ngươi si mê, sưởi ấm ngươi rồi làm dấy lên hương vị khát vọng của ngươi.
Thấm Nhã cười cười, lười biếng đáp lại một câu: "Ăn no đến không vô rồi à?"
"No?" Tiểu quỷ hút máu giống như bị "khi dễ" lập tức nóng máu nhe răng nhắm ngay cổ Thấm Nhã mà gặm gặm, "Ta sao có thể dễ dàng no như vậy chứ, chúng ta lại ăn thêm một lần ---- "
"Chỉ biết có ăn!" Cái tên tiểu quỷ tham ăn này. Thấm Nhã chọt chọt ngón tay lên trán nàng, "Em đến chính là vì ăn. Vậy nghĩa là khi không muốn ăn sẽ không đến phải không."
Cẩn thận ngẫm lại, trước kia tiểu quỷ này cũng chỉ có khi đói bụng mới tự động xuất hiện trước mặt cô bay tới bay lui đòi ăn. Lúc hai người xác định quan hệ, cái tên quỷ hút máu này mỗi lần xuất hiện đều muốn đem cô, đem cô. . . Hôm nay Y Nặc Mễ dám nói đến là chỉ vì muốn ăn cô, cô không đem nàng đập thành bánh nếp mới là lạ!
Cũng may mỗ quỷ hút máu biểu hiện rất ngoan, vội vàng lắc đầu, trên mặt nghiêm trang: "Ta đến là vì ta nhớ chị."
"Lâu như vậy mới làm em nhớ đến tôi. . ." Thấm Nhã buồn bã. Nghĩ đến trong đám quỷ hút máu đã chết kia có Tiểu Mễ thì đau đến tê tâm phế liệt, đến bây giờ nghĩ tới trong lòng còn sợ hãi.
"Luôn luôn nhớ!" Y Nặc Mễ dụi dụi vào ngực Thấm Nhã, nhỏ giọng: "Ngày hôm đó ta cực kỳ giận, chưa bao giờ tức giận đến như vậy, ta nghĩ chị không muốn ta, NGAO ~ nhưng là ta rất nhớ chị. Ta trước kia không biết cái gì là yêu, nhưng ta đối với chị rất khác biệt, đối với ta trên thế giới này chỉ có duy nhất một Tiểu Nhã Nhã, cho dù có qua một trăm năm sau cũng vậy. Ta chỉ biết là ta muốn chị, ta chỉ muốn chị ôm ta, muốn chị hôn ta, trên thế giới này sẽ không có ai khác có thể làm những điều này với Quỷ hút máu. Chị mỏng manh như vậy, ta lo lắng chị sẽ bị bắt nạt, sinh mạng con người ngắn như vậy, ta lo lắng chị sẽ rời đi ta, ta nghĩ nếu như chị biến thành giống ta rồi những vẫn đề kia sẽ không còn là gì."
"NGAO ~ ta chỉ nghĩ đến cái này, nhưng lại quên đi cảm thụ của chị. . . Nhưng ta sẽ đối xử với chị thật tốt Tiểu Nhã Nhã đừng có ghét ta nha." Y Nặc Mễ ủ rũ nói, giọng nói có chút buồn.
Thấm Nhã trong lòng nghĩ thầm, nếu em sớm nói những lời này, thì đã không phát sinh những rối rắm như vậy rồi. Dù sao cũng không phải đồng tộc, Quỷ hút máu bẩm sinh là loài cô độc, bây giờ có thể làm cho Tiểu Mễ cân nhắc đến những thứ này, cũng thật sự làm khó em ấy rồi. Có lẽ, đối với yêu, tuy không hiểu thế nào để làm người yêu tốt, nhưng sẽ là người yêu đáng yêu và thâm tình nhất. Thấm Nhã xoa xoa tóc nàng ngữ điệu nhu hòa: "Tiểu Mễ càng lúc càng giống người yêu tốt rồi."
Dọa! Đúng là không ngờ, được khen rồi. Tiểu quỷ hút máu liền từ buồn chuyển sang vui, hai cánh nhỏ hiện ra vỗ vỗ, đắc ý không ngừng, cười khoe hết cả răng, mắt híp hết cả lại.
Thấm Nhã nhẹ cười, lại nói: "Còn về chuyện trở thành Huyết tộc ----"
"Cái này do chị quyết định." Y Nặc Mễ nhanh chóng cắt ngang lời Thấm Nhã.
Nàng lại một lần nữa chui vào trong chăn cẩn thận ôm lấy Thấm Nhã, nét mặt nghiêm túc mang chút thản nhiên: "Tiểu Nhã Nhã, nhân sinh đối với chị rất quan trọng, chị có quyền lựa chọn bất cứ cách nào để trải qua. Trong khoảng thời gian này ta đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều, giống như ta lúc trước yêu cầu chị, khi gặp khó khăn nguy hiểm liền biến thành Huyết tộc, cái này đối với chị mà nói chính là một dạng trốn tránh."
Nàng sao lại quên mất, cô gái này kiêu ngạo đến như vậy. Coi như nếu muốn trở thành Huyết tộc thì cũng phải do chính cô "muốn", mà không phải vì trốn trách tình cảnh hiện tại, cuộc sống giống như chuột luôn luôn lẩn trốn luôn bị người khác phỉ nhổ, truy đuổi thì đối với một nữ vương luôn chú trọng tôn nghiêm và vinh dự như cô thì đó là một chuyện không thể nào chấp nhận được.
"NGAO ~ người ta mới không để mấy cái tên con người thối tha kia tùy tiện đánh giá chị. Cho nên chị đừng lo lắng, chị không cần biến thành Huyết tộc ta cũng sẽ bảo vệ chị! Tiểu Nhã Nhã, chị có thể làm bất cứ chuyện gì chị thích. Nhưng không được giống chuyện tối hôm qua, quá nguy hiểm. Thật ra chị ở đây cũng rất tốt, chỉ có điều gần đây có hơi nhiều "muỗi" chút thôi. Dù sao cảnh sát cũng không ngăn được ta mỗi ngày tới đây, bọn họ muốn tìm ta, ta càng muốn mỗi ngày ở ngay trước mặt bọn họ, còn có thể giống như lúc này giúp nhau ăn ăn một lần, NGAO ah, NGAO ah ~"
Hai mắt Y Nặc Mễ tỏa sáng, làm ra cái vẻ mặt say đám chảy nước miếng.
Thấm Nhã biết nàng đang cố làm

cho mình vui, muốn dùng tất cả cách nhẹ nhàng nhất, không muốn tạo ra những tranh cãi giữa hai người. Thấm Nhã cũng nhận ra được phần nhân tình này, yêu một người rất dễ, khó chính là lâu dài bên nhau. Chỉ có như thế này, lúc nào thấy người kia đối tốt với mình, thì vui vẻ đón nhận, tiếp theo là yêu nàng nhiều hơn, mới có thể bảo vệ được sự ngọt ngào trong tình yêu chú không phải là tăng thêm giận dỗi.
Dù sao, tiểu quỷ này tuy thoạt nhìn hung ác, nhưng cô luôn có biện pháp chế ngự nàng để nàng ngoan ngoãn. Cái chuyện muốn biến thành Huyết tộc cuối cùng cũng không phải do nàng quyết định. Ai bảo cái tên Quỷ hút máu thích làm màu này khơi chuyện rồi cái gì cũng mặc kệ, cô nói gì, nàng cũng không thèm chú ý nghe. Dám tùy tiện qua loa Tịch nữ vương, đáng đời bị ăn sạch.
Y Nặc Mễ nhìn sắc trời, mặc dù rất tiếc, nhưng vẫn phải đứng lên mặc lại quần áo rồi rời đi. Nàng cuối xuống hôn hôn lên trán của Thấm Nhã thì lại bị cách tay trắng nõn quàng qua cổ, cưỡng chế kéo xuống, hơi thở ấm áp phà lên mặt.
"Tiểu Mễ,"
"Uhm?"
"Dẫn tôi đi."
"Chị ---" Y Nặc Mễ mở to mắt.
"Dẫn tôi đi." Thái độ Thấm Nhã vẫn lạnh nhạt, đôi ngươi trong như nước dịu dàng nhưng cũng cương định.
Chỉ một câu nói, chính là hứa hẹn cả đời.
============
Vào buổi tối đêm đó, trong phi trường St. Petersburg, Nga xuất hiện 3 người. Ba người này ai cũng đầy mị lực, một trong số đó có một cô gái đeo kính râm đi đằng trước, kế bên cô là một cô gái mặc một cái áo khoác dài màu đỏ, khoác cái khăn thêu màu vàng kim, dáng người của cô thướt tha cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp được khăn trùm che lại như ẩn như hiện, càng làm cho người ta chú ý.
Phía sau hai cô là một người đàn ông mặc âu phục đen, đôi môi hơi nhếch lên cùng với khuôn mặt rám nắng và chòm râu đen càng làm hắn thêm cao lớn và nam tính, mười phần sức sống. Ba người nhìn rất ngầu, chỉ trừ . . . trên vai người đàn ông kia là ---- một cái balo màu cam hình mặt mèo.
"Máy bay là ta mua, lần sau không được để ta vào khoang hành lý ah meow!" Lý Cường sau khi lên máy bay liền đem nó nhét vào khoang hành lý, Orange tức giận, hậu quả sẽ nghiêm trọng ah meow!
Không có đem ngươi nhét vào trong vali là tốt lắm rồi, Lý Cường bắt đắc dĩ nghĩ. Hắn đường đường là một đại nam nhân lại phải đeo một cái balo hình mặt mèo, đi theo hai cái quỷ hút máu đến viện bảo tàng trộm đồ, nghĩ lại cũng đủ không thể tưởng được.
Họ đang đi đến St.Petersburg, đi đến một trong bốn bảo tàng lớn trên thế giới, nơi đã từng là Đông cung của Sa Hoàng, hiện nay là Bảo tàng Hermitage. Mấy trăm năm trước Chày Kim Cương bị Tiêu Quân đâm vào tim Dracula, Chu Duẫn Văn bí mật đem Dracula phong ấn vào trong mộ cổ. Trong cuộc biến động tại Nam Kinh nông dân bị mất đất trồng, cho nên lúc rãnh rỗi liền đi trộm mộ, Chày Kim Cương cũng trong lúc đó bị đào ra.
Song những trang trí trên chiếc Chày Kim Cương cùng màu sắc yêu dị của nó làm cho những người trong tôn giáo hứng thú. Đảng Quốc Xã của Hitler lúc đó rất tin vào Hắc ma pháp, cho nên kẻ theo hắn đã dâng cho Hitler Chày Kim Cương coi như là pháp khí. Trong cuộc chiến tranh ở Xô Viết, cuối cùng đã bị Hồng Quân thu được, sau đó trở thành bảo vật được lưu giữ ở bảo tàng Hermitage.
Lý Cường nhỏ giọng giải thích lý do vì sao Chày Kim Cương lại ở viện bảo tàng cho Chu Duẫn Văn và Orange, một bên lặng lẽ áp vào cái cửa sổ bằng kính trên nóc tòa nhà. Nơi họ đang đứng, được thiết rất tinh tế, phong cách cung điện cổ, để phòng tránh trộm lẻn vào nên kết cấu rất đặc biệt. Cửa trời trên mái cao đến tận 20m, hơn nữa rất hẹp và dài, cho dù được trang bị các thiết bị hiện đại cũng khó có thể trèo vào.
Cũng may nhờ Quỷ hút máu thần thông, bọn họ đứng ở trên mái nhìn xuống dưới nơi Chày Kim Cương được bảo vệ nghiêm ngặt. Cái Chày Kim Cương này đặc biệt quý giá, cho nên bảo vệ nó cũng là những đồ tân tiến nhất thế giới, và cái khó nhất chính là không ai có thể qua được một đống tia cảm ứng. Chằng chịt khắp nơi, chồng chéo lên nhau, cho dù một vật nhỏ đi vào, thì cuối cùng cũng đụng phải tia cảm ứng, rồi dẫn đến toàn bộ các của sẽ bị đóng lại.
"Ah meow đừng dài dòng, chỉ cần 5p liền trộm xong ah meow!" Mèo con Orange rất ghét người dông dài.
"Ngươi. . . thật sự có thể lấy được?" Lý Cường miễn cưỡng nhìn Orange hỏi lại.
Chỉ thấy một con mèo con màu cam đang đứng ở một bên, cổ thắt một cái nơ màu đỏ ngay ngắn, đầu trùm một cái khăn màu đen, lại còn màu mè buộc thắt nút thành nơ ---- hắn, hắn thật không ngốc đến nỗi đi tin một con mèo, thôi thì nên lấy thân thử nghiệm vậy.
Orange quay đầu đi, không thèm để ý đến tên đồ ăn ngốc nghếch kia, một giây sau liền xuất hiện ngay cái chỗ cái cửa sổ được trang bị kính chống đạn. Một con mèo con màu cam mập mạp đang bay bay trong nhà bảo tàng.
"Ah meow, ah meow ~ ah ~ ~ meow -----" Orange ở giữa không trung bay bay, né né, rất đắc ý, mấy người trên nóc nhà nhìn mà hết hồn, đến Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân cũng không nhịn được mà nhìn vài lần.
"Ta biến ah meow, không đụng tới ta được đâu ah meow!" Khi tới những nơi tia cảm ứng dày đặc, Orange sẽ biến thành hình một cây tăm, rồi biến thành một mảnh dài như rắn chui qua đống đó, sau cùng cũng tới được chỗ lồng kính đặt Chày Kim Cương.
"Ah meow ~" Orange dùng vuốt nâng cái Chày Kim Cương lên, sau đó nuốt vào. Rồi hướng cái Cameras giám sát nở một nụ cười ngốc nghếch.
Không phải chỉ trộm đồ thôi sao, có cái gì khó chứ ah meow!
-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện