Huyết tộc trời sinh luôn yêu thích cô độc, mà một khi họ đã tập trung lại cũng tất nhiên là vì lợi ích, chỉ có tìm lợi kiếm danh mới có thể khiến cho họ về cùng phe với nhau mà thôi, mà việc này thường thường đều sẽ dẫn đến tai họa. Bởi vậy các tổ tiên vì lợi ích của huyết tộc đều đặt ra quy định với hậu đại, trở thành luật bất thành văn, nhận định rằng khi huyết tộc tụ tập là việc không chính đáng, làm cho các Huyết tộc khác khinh thường.
Toàn thân Y Nặc Mễ phủ đầy sát ý, hơn nữa vừa lạnh lùng vừa cường ngạnh, đã không còn là tiểu ác ma chưa trải sự đời, mà ba phần giống như một ác quỷ điên cuồng. Tiếng la ó khóc thét của quỷ hút máu bị giam cầm dưới lâu đài vang lên khắp nơi, Y Nặc Mễ giống như một ác ma báo thù muốn nhấc tay đem tất cả sinh linh đều tàn sát khiến những quỷ hút máu cấp thấp dưới trướng Dracula đều sợ đến muốn chạy trốn thật nhanh.
Đến những kẻ cao cấp hơn cũng không dám dùng mạng mạo hiểm, Y Nặc Mễ dấy lên dục vọng giết chóc, vung tay lên, cửa đá nặng nề ở đại điện tế tự ầm ầm mở ra. Dracula ngồi trên cái ghế khắc hình đầu lâu và con dơi đen tối, cười, trong cái không gian trống trải không ngừng vang lên tiếng nói: "Trốn thoát được cũng là nhờ ngươi may mắn, bây giờ còn dám tự tìm tới cửa? Y điện hạ, ta nể ngươi là hậu duệ của Hoàng Đế đại thần, chỉ cần người giao Thánh Linh cho ta, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng."
"Ngươi đi chết!" Y Nặc Mễ ngược lại không khách khí đáp lại, tụ ma lực lại đánh ra một chưởng, một quả cầu màu đen từ lòng bàn tay nàng về phía Dracula.
Dracula bay lên, quả cầu màu đen đem cái ghế sau lưng hắn đánh vỡ nát.
Y Nặc Mễ điên cuồng đánh ra ma pháp, ma lực cường đại đến dọa người, con ngươi đỏ răng nanh nhọn hoắt hoàn toàn lộ ra, một tay nắm chặt 'Tam xoa kích' , một tay đánh một chưởng thật mạnh. Chỉ một chốc cái đại điện tối đen đã bị nàng đánh thủng từng mảnh, đất đá vỡ nát giống như mưa liên tục rớt xuống.
Dracula tứ phía né tránh đòn tấn công, Y Nặc Mễ liên tục công kích làm cho hắn không có cơ hội phản kích. Không hổ là truyền nhân của viễn cổ thủy tổ dòng chính, tiềm năm ma lực ngàn năm qua hắn thấy không ít, Y Nặc Mễ trong mắt hắn cũng chỉ là một tên nhóc ngây thơ miệng còn hôi sữa mà thôi, nhưng không ngờ lại có bản lĩnh đến như vậy. Sắc mặt Dracula ngày càng dữ tợn, các cơ trên mặt và ánh mắt hung ác không ngừng chuyển động.
Y Nặc Mễ từ nhỏ được Orange bảo vệ mà nuôi lớn, trước kia hầu như không có cùng Huyết tộc khác giao thủ, kinh nghiệm thực chiến dĩ nhiên là không bằng Dracula. Nhưng nàng rất thông minh, biết rõ Dracula liên tục né tránh là để tiêu hao ma lực của nàng. Thấy Dracula giở trò câu giờ không thèm đánh trả, tiểu quỷ hút máu nở một nụ cười lạnh, một kích đánh lên một cái cột ở đại điện, ngay lúc Dracula nghĩ rằng nàng sẽ lại tiếp tục đánh thêm một chưởng, thì rất nhanh nhảy lên mái nhà, Y Nặc Mễ giống như một cơn gió xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, 'Tam xoa kích' nhắm ngay đỉnh đầu bổ xuống ----
"Ahhhhh!" Dracula huy động Chày Kim Cương để đỡ lấy đòn tấn công của Y Nặc Mễ, thế giới đột nhiên giống như không có âm thanh, im lặng chống đỡ, hai người đều đang cắn răng dùng sức.
Ngoại hình của Y Nặc Mễ khách quan nhìn thì đều bị cái thân hình to lớn của Dracula áp đảo, cánh tay mảnh khảnh giữ chặt 'Tam xoa kích', nàng kêu lên một tiếng làm cho ma khí tản ra xung quanh ----
Dracula không chịu nổi chấn động lớn như vậy, liền bị đánh bay thẳng ra, mái nhà bị đánh trúng vỡ thành mấy khối, sau đó liền lập tức sụp xuống. Tuy hắn đã thu hồi được trái tim của mình, nhưng ma lực vẫn chưa hoàn toàn dung hợp được, thiếu Thánh linh chi huyết điều trị, hắn căn bản không thể làm cho thân thể bị tàn phá nặng nề một lần nữa hồi sinh. Dracula phun ra một ngụm máu đen, giận dữ đánh nát tản đá nằm kế bên: "Đáng chết!"
"Ngươi đúng nên chết." Trong lòng Y Nặc Mễ tràn ngập thù hận, "Ngươi chết cũng không đổi được Orange của ta sống lại! Ta muốn ngươi chết! A ----"
"Ha ha ----" Dracula cười như điên, "Muốn ta chết? Không nói sức của ngươi căn bản cũng không giết được ta, huống chi hôm nay ai sống ai chết ở đây cũng chỉ có thể do ta quyết định. Không uổng ta hao hết tâm tư, Hoàng đế huyết, cuối cùng cũng chết tại trận máu ma pháp của ta ha ha ha ----"
=========
Trên mặt Chu Duẫn Văn toàn là máu tươi, tuy vậy sắc mặt của nàng vẫn lạnh lùng giống như chưa có chuyện gì xảy ra với mình. Nàng dùng toàn lực tiến lên, khí tức của Tiêu Quân ngày càng yếu, cái này không phải là kết cục mà nàng muốn, có lẽ, có lẽ năm trăm năm trước nàng thật sự đã sai rồi. Nếu như có thể để cho nàng chọn lại một lần nữa. . .
Chu Duẫn Văn cả đời không khuất phục, không hối hận với những chuyện mình đã làm, cho dù đã sai khi tin tưởng Dracula cái gọi là có thể có được thế gian, còn cái quyết sách sai lầm làm mất đi toàn bộ đế quốc, và cả để đạt được Tiêu Quân hận thù mình cả đời, nàng chưa bao giờ hối hận, nàng làm một chuyện, nàng chấp nhận.
Nhưng tới lúc này, ánh mắt Chu Duẫn Văn tối lại, nàng nguyện ý cúi đầu. Để hắn làm cho Tiêu Quân đâu đớn như vậy, nàng thà sớm năm trăm năm trước đem lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực mình, tạo lại một đoạn lịch sử không nên xảy ra, đi đến một cái kết cục không nên tồn tại, thuộc về "cháu trai" của Thái tổ, vương triều Chu Duẫn Văn.
"Tiêu Quân ngươi hãy quên đi Tứ thúc, chỉ cần ngươi yêu trẫm, ta cái gì cũng có thể cho người. . ."
"Ta hận ngươi. . .Ta cả đời đều hận ngươi. . ."
Tòa thành xa xa bỗng nhiên sụp đổ, tiếng động dữ dội vang lên trong thung lũng, làm cho những tiếng sấm sét trên trời càng trở nên nguy hiểm. Chu Duẫn Văn xiết chặt nắm đấm. Y điện hạ ----
=========
Thấm Nhã tại trong mảnh hổn độn không biết đã đi bao lâu, bóng tối, mất phương hướng, không biết đang ở nơi đâu, nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ nổi điên. Thế nhưng Thấm Nhã vẫn còn bình tĩnh, cô không sợ bóng đêm mù mịt, cô đang tìm người mình yêu, Tiểu Mễ cần cô. Một cô gái tưởng chừng yếu đuối, nhưng khi đối mặt với khó khăn, thì có thể trở nên kiên cường không thể tin nổi.
Nắm chặt lấy 'Nặc mễ chi răng' mà Y Nặc Mễ tự tay đeo cho cô, trong lòng liên tục gọi tên nàng nhưng vẫn không thấy gì, Thấm Nhã liền quyết tâm nhắm chặt mắt lại chỉ dựa theo trực giác mà đi tới. Cho đến khi đường dưới chân ngày càng dễ đi, cô mới mở mắt ra vui mừng khi cuối cùng cũng tìm được người mình yêu.
"Tiểu Mễ. . ." Vui mừng trong lòng còn chưa kịp phát ra, sắc mặt liền biến: "Tiểu Mễ!"
Thế nhưng không kịp nữa rồi, Dracula cười lạnh, cầm ra một cái bình bạc chứa máu trong nhỏ vào cái hình thập tự trên thân Chày Kim Cương, niệm niệm chú ngữ: "Máu của kẻ thù, kính hiến tổ tiên. . . dùng máu tươi của hắn ban thưởng ta diệt kẻ thù vĩnh viễn không sống nữa, a!"
Chày Kim Cương theo pháp chú biến thành một màu đỏ yêu dị, bắn ra một cái tia sang đỏ như máu đem Y Nặc Mễ nhốt bên trong.
"Gào! NGAO ~" Y Nặc Mễ giống như một con thú hoang trúng bẫy của thợ săn, ở trong cái lưới kịch liệt dãy dụa, đau đớn tột cùng điên cuồng gào rú, cuối cùng bị vô số Huyết quang xuyên qua ----
"Không! Tiểu Mễ!" Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng Thấm Nhã lại cảm thấy như một năm dài, trơ mắt nhìn Y Nặc Mễ, trái tim cô vỡ nát.
Thấm Nhã cắn chặt răng, thân thể yếu đuối không biết lấy đâu ra sức mạnh lại đột nhiên bộc phát, cô dùng tốc độ nhanh nhất nắm chặt bàn tay dùng tất cả sức mạnh đập một phát vào gáy