"Như chị thấy đó ~" Y Nặc Mễ lười biếng trả lời, thật muốn nói cho mỹ nữ biết "Không 'lương' thì miễn làm", đáng tiếc mỹ nữ chỉ nhìn chằm chằm nàng ý muốn nàng nói tiếp.
"Nhân tộc không bị tiêu diệt. Tổ tiên luôn là người trí tuệ siêu phàm, làm sao có thể xem trọng bên này vứt bỏ bên kia được chứ? Cho dù không được ban cho linh lực và cuộc sống vĩnh hằng nhưng Nhân tộc không phải vì vậy mà không thể chiến thắng."
"Cũng giống như trong sách sử ghi lại, 'Viêm Đế' sau ba lần thua rồi sau cùng cũng phải quy thuận với Hoàng Đế, hai người bọn họ liên thủ 'Thống nhất' dân tộc Hoa Hạ, bất quá đây cũng chỉ là ghi chép của Nhân tộc. Trên thực tế, Hoàng Đế và Viêm Đế với tư cách là người đi trước đã đứng ra hòa giải những phân tranh do thế hệ sau của bọn họ tạo nên. Bọn hắn để lại tất cả năng lực của mình cho những người kế thừa, những người được kế thừa đều không phân chia cao thấp hay ưu khuyết. Hai vị Viêm - Hoàng đế cũng không có ưu ái hay bạt đãi bất cứ người thừa kế nào, tổ tiên đem năng lực cường đại cho Huyết tộc, đồng thời ban ánh trăng và bóng đêm cho bọn hắn. Nhân tộc mặc dù không có linh lực và khả năng bất tử thế nhưng ban cho bọn hắn năng lực sinh sản mạnh mẽ để cho giống nòi luôn luôn trường thịnh. Hai vị Viêm - Hoàng đế cũng dạy cho Nhân tộc cách trồng trọt, chữa bệnh, văn minh, cũng đem ánh mặt trời và ban ngày cho bọn hắn."
"Thế nhưng từ thời xa xưa, nhân loại phải tốn đến hàng ngàn năm mới có được như ngày hôm nay. Huyết tộc lại có hết thảy những năng lực đó nhưng vì sao Huyết tộc lại mai danh ẩn tích?" Nếu như nói từ xa xưa Huyết tộc đã có cùng với con người nhưng vì sao với năng lực như thế không tự tạo lập cho mình một nền văn minh riêng?
Y Nặc Mễ xùy cười, nụ cười tuy rất tà khí nhưng có thể cảm nhận được sự trí tuệ tinh thông bên trong, chỉ có lúc này nàng mới biểu lộ ra được cái khí chất đáng có của huyết thống cao quý và trí tuệ cao siêu - Huyết tộc, "Tạo lập văn minh cũng không phải là hoàn toàn loại bỏ những người khác rồi chỉ dựa vào một hai bộ óc siêu việt là có thể tạo ra. Ta đã nói rồi, sự tham gia của Huyết tộc đến nền văn minh của các ngươi nhiều đến các ngươi không tưởng. Nếu như văn mình không phải cùng nhau sáng lập thì làm sao có thể nhanh chóng đạt được đến trình độ bây giờ?"
"Hơn nữa Nhân tộc cũng có trí tuệ cao và bản tính không khuất phục với tự nhiên, có can đảm và tinh thần sáng tạo không ngừng. Tập thể cùng nhau phát triển, ý chí và sự sáng tạo theo suốt ngàn năm không đổi nên mới có được một nền văn minh cao. Nếu so sánh, Huyết tộc trời sinh ngạo mạn, không thích sống tập thể, thậm chí bản năng cũng chỉ muốn sống đơn độc. Cho nên không thể tự tạo ra được chỉ có thể tham gia vào nền văn minh của Nhân tộc. Tổ tiên luôn luôn công bằng, tuy ban cho Huyết tộc năng lực nhưng đồng thời cũng ban cho sự cô độc vĩnh hằng. Nhân tộc có thiên định vận mệnh thì Huyết tộc cũng thế."
Giờ phút này Y Nặc Mễ như một triết nhân sâu sắc, một loại thái độ lạnh nhạt nhưng cao ngạo, mà loại mị lực cực độ làm cho ai cũng phải mê muội.
Thấm Nhã không thể phủ nhận là cô bị hấp dẫn. Như trong truyền thuyết có ghi Quỷ hút máu có mị lực kinh người, một loại khí chất thần bí cao quý làm cho người khác không kìm lòng được mà rơi vào. Nhìn khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, có lẽ đây chính là sự thật. Những lần trước thấy, nàng đều chọn lúc thấy nguy còn đổ dầu thêm lửa mà xuất hiện, làm cho người ta vừa tức vừa không biết phải làm sao, nhưng nàng giờ đây toát lên một vẽ trầm tĩnh, khí chất cao ngạo lại để người ta có chút ưu thương vì nàng.
Y Nặc Mễ thừa dịp Thấm Nhã còn đang trầm tư suy nghĩ liền nhanh như cắt quấn đến bên người của cô, rồi đem cô kéo vào trong ngực ôm lấy. Âm thanh càng nhỏ càng mị hoặc, hơi thở tà ác nhàn nhạt hiện lên, khóe môi xuất hiện một nụ cười tà làm cho nàng càng thêm ma mị: "Ta bắt được chị rồi nha ~"
Tuy nàng đồng ý không dùng bạo lực nhưng cũng không nói không được đánh lén nha. "Chị đúng là độc nhất vô nhị mà ~ ta sao có thể bỏ qua cho máu của chị được chứ, chị yên tâm ta sẽ rất nhẹ nhàng. . . "
Liếm liếm, cổ thơm quá, xương quai xanh thơm quá, xuống, xuống. . .
"Bốp ~ ~"
"NGAO ~ Sao chị lại đánh ta!?" Gương mặt trắng nõn của Y Nặc Mễ lại một lần nữa in hình năm ngón tay. Nàng ai oán che mặt. Tuy đã qua sự "giáo huấn" của Orange là ăn tát sẽ không có gì nguy hiểm nhưng mà nàng vẫn là bị hù sợ nha, NGAO ~
"Ai kêu cô liếm tôi." Thấm Nhã cực lực khống chế cảm xúc của mình, cố gắng hồi phục nhịp tim gia tốc để cho khuôn mặt mình không bị đỏ lên. Cô thật quá chủ quan rồi, biết rõ cái tên Quỷ hút máu này một bụng xấu xa, tới gần mình không những muốn hút máu mà còn làm những hành động càn rỡ, dùng cái bầu không khí mị hoặc để làm nhiễu loạn tâm tình của mình.
"Ta muốn ăn chị ah, nhưng chị không chịu cho ta cắn, đã thế liếm một tý cũng không cho!" Y Nặc Mễ là "Ăn ngay nói thật".
Thế nhưng vào tai của Thấm Nhã lại làm một trận mặt đỏ tim đập. Uh, là do đầu óc của cô không thuần khiết, chứ thật sự tên ác ma Y Nặc Mễ kia thật sự là muốn "ăn" cô, xấu hổ cái gì chứ. Tịch nữ vương thẹn quá thành giận, tính tình nổi lên, khuôn mặt đỏ ửng dần bị sự ngạo kiều chiếm lĩnh, lạnh mặt đứng dậy đi tới phòng ngủ, vứt bỏ một câu không thể lãnh đạm hơn: "Tôi cần nghỉ ngơi, cô cứ tự nhiên."
Dù sao cô cũng không ngốc đến nỗi tin rằng có thể dễ dàng đuổi được cái tên Quỷ hút này ra khỏi nhà, cho nên dứt khoát ném nàng ta một ngóc muốn làm gì thì làm.
"Rầm" cửa phòng Thấm Nhã liền đóng sầm