Trong lòng có suy tư hay lo lắng là một chuyện hoàn toàn bình thường. Dường như đã khắc sâu vào xương tủy, một chuyện như đã làm hàng trăm năm trước, Tiêu Quân luôn là chấp niệm trong lòng mà nàng không thể nào để xuống được. Chu Duẫn Văn ngồi xuống cạnh chiếc giường đá, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Tiêu Quân. Nhìn thấy Tiêu Quân mất đi trái tim chỉ còn thở thoi thóp, nàng cảm thấy tim mình đau nhói.
Song điều càng khiến nàng đau lòng hơn chính là thái độ của Tiêu Quân. Thậm chí Tiêu Quân còn không thù hận nàng nữa, chỉ có sự thờ ơ, bình tĩnh nằm chờ cái chết sắp đến. Chu Duẫn Văn bình thường luôn mang vẻ lạnh lùng không chút tình cảm, chỉ khi đối mặt với Tiêu Quân mới trở nên ấm áp: "Tiêu Quân, từ trước đến giờ ta luôn ở trong một giấc mơ. Mơ một ngày được ngươi yêu.Ta thường nghĩ, nếu như tình cảm giữa ta và ngươi có thể giống như giữa bác sĩ Tịch và Y điện hạ là ta đã mãn nguyện rồi. Có thể cùng ngươi đi khắp thế gian ngắm nhìn sông núi, không cầu xin phú quý, không cần vô địch thiên hạ, càng không cần quyền lực, là ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Thử nghĩ lại xem, chúng ta suốt mấy trăm năm qua, cũng coi như là đã đi khắp thiên hạ. Chỉ tiếc rằng bước chân của chúng ta chưa từng dừng lại vì cảnh vật xinh đẹp. Tiêu Quân ngươi... Cũng chưa từng quay lại nhìn ta."
Bả vai Tiêu Quân bỗng rung động. Ả phát ra tiếng nức nở rất nhỏ nhưng vẫn không chịu quay đầu lại.
Chu Duẫn Văn thở dài, "Dù là như vậy, ta cũng chưa hề có nửa lời oán thán. Bất kể thế nào, ta cũng thấy mình may mắn đối được quãng thời gian mấy trăm năm, cho ta được ngày đêm ở bên cạnh ngươi. Ta yêu ngươi, Tiêu Quân. Nếu có trải qua thêm mấy trăm năm nữa cũng xin ngươi đừng quên... Ta yêu ngươi."
"Ta hận ngươi! Ta hận loại người ích kỉ như ngươi. Vì những suy nghĩ này của ngươi mà vận mệnh bao nhiêu người đã phải thay đổi, bao nhiêu người vì vậy mà phải đổ máu, bỏ mạng, thống khổ cả đời?" Một giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt ả. Ánh mắt Tiêu Quân hết sức phức tạp: "Ta đã muốn quên ngươi. Chờ khi ta chết đi, ta sẽ không còn phải nhớ nữa. Ta không muốn gặp ngươi, cũng không muốn phải ghi nhớ ngươi!"
Chuyện khiến nàng sợ nhất, không phải là chuyện này... Từ khi dùng hết mọi thủ đoạn bắt Tiêu Quân thành thê tử của mình, rồi đến mấy trăm năm qua dù biết rõ Tiêu Quân muốn mượn tay người khác giết mình, nàng vẫn luôn nhắm mắt đi theo ả. Chuyện nàng sợ nhất, không phải là chuyện này. Nếu có ngày nàng thực sự rời khỏi thế giới của Tiêu Quân, rời khỏi tầm mắt của nàng, nàng sẽ nhanh chóng quên đi chính mình. Quên đi thế giới này từng có Chu Duẫn Văn, quên đi tất cả những điều liên quan đến mình...
Chu Duẫn Văn cúi người, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Tiêu Quân, còn lưu luyến để lại một nụ hôn. "Tiêu Quân ngoan. Ngươi sẽ không chết. Chờ ta quay về."
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Tiêu Quân chưa bao giờ thấy Chu Duẫn Văn có thái độ như vậy. Không phải vì những câu nói tuyệt tình của ả mà đau khổ, cũng không giống như trước kia tha thiết chờ đợi tình yêu của ả. Lúc này tại sao nàng không hề sợ hãi, giống như không có gì đáng phải bận tâm cả?
Chu Duẫn Văn cắt cổ tay mình, để máu tươi như một sợi chỉ mảnh chảy vào miệng Tiêu Quân, sau đó hôn thật sâu ả. Mấy trăm năm qua chưa bao giờ có thể hôn nhau như giờ phút này, môi Tiêu Quân lạnh như băng nhưng cũng rất mềm mại, tựa như cánh hoa nở rộ trong tuyết, lạnh lùng, khó gần nhưng lại khiến nàng ngày đêm mong nhớ.
"Tiêu Quân... Ta yêu ngươi." Chu Duẫn Văn khẽ nói, sau đó cuồng nhiệt hôn từ cánh môi Tiêu Quân xuống xương quai xanh rồi ngực ả. Cuối cùng Chu Duẫn Văn vùi mặt mình vào trong lồng ngực đối phương.
Quên đi nàng cũng được, dù sao... Quên nàng cũng là một chuyện tốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Khi Chu Duẫn Văn bước ra chỗ hẻm núi, Y Nặc Mễ đã đứng chờ sẵn. Y Nặc Mễ nắm chặt Ô Kim kích trong tay, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đi!" Chu Duẫn Văn mặt biến sắc. Không hổ là vương giả. Khí thế lạnh lùng, uy nghi này giống như Kiến Văn hoàng đế năm đó quân lâm thiên hạ.
Một pháo đài nằm trên đỉnh vách núi đầy đá lởm chởm. Giữa bầu trời phủ kín mây đen, gió lốc cuồn cuộn nổi lên, sấm chớp như nanh vuốt dã thú xé toạc không trung càng khiến tòa thành thêm quỷ dị. Vùng đất dưới chân thành vốn vang vọng tiếng khóc thê lương của các Huyết tộc bị Dracula giam cầm, giờ phút này lại yên tĩnh không một tiếng động. Dấu hiện tận thế đã tới bao trùm khắp nơi.
Y Nặc Mễ đánh văng khối đất đá. Dracula quỳ gối trên tế đàn, phần đuôi của cơn lốc xoáy đang tàn pháchui ra từ miệng hắn.
"Dracula, ngươi vì sức mạnh mà cướp đoạt của người khác, giết chết bao nhiêu người như vậy. Ngươi là một kẻ tham lam. Khi lí trí của ngươi mất đi thì ngươi khác gì một cái xác không hồn. Ta phải giết ngươi!" Y Nặc Mễ nhìn thẳng Dracula, nói giọng đanh thép.
"Y Nặc Mễ," Dracula cười đầy nham hiểm, "Ta vốn xem thường nên mới không giết chết ngươi. Còn ngươi lại muốn giết chết ta? Ngươi chẳng qua chỉ là đời sau của ta, linh huyết mỏng manh mà lại si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình!"
Chu Duẫn Văn từ trước đến nay luôn lạnh lùng ít nói, với những chuyện thế này càng không nói hai lời, chỉ tụ khí hét lớn một tiếng tung chưởng về phía Dracula. Y Nặc Mễ cười tà ác, bản năng hiếu chiến trong người bị kích động sục sôi, giơ Ô Kim tam xoa kích lên lao vào cuộc chiến.
Đây chính là cuộc chiến ngày tận thế, lực phá hoại khủng khiếp, những tiếng nổ chấn động bầu trời như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Pháo đài khổng lồ bị đánh nát vụn, từng ngọn tháp đổ sụp xuống. Cuộc chiến kéo dài suốt mấy ngày mấy đêm. Thần sắc ba người càng ngày càng nghiêm trọng nhưng không ai tỏ vẻ yếu thế, bởi vì họ đều biết dù chỉ để lộ một chút mệt mỏi thì hậu quả chính là sự hủy diệt. Dracula chỉ có thể chống đỡ, dần dần bị đánh lui về phía sau. Các thớ thịt trên mặt hắn liên tục co giật. Lúc trước bị sức mạnh của Y Nặc Mễ