Thấm Nhã bị rơi vào một giấc mơ mà lại không phải là mơ, nói giống mơ, là bởi vì toàn thân cô không thể cử động được, tựa như một phù du ở trong không gian mất đi lực hút không thể tìm được điểm tựa. Nói không giống mơ, là bởi vì cô vẫn nhận thức được sự tồn tại của mình. Loại cảm giác này giống như biết rõ mình đang mơ, nhưng lại không có cách nào tỉnh lại.
Cô không biết tình trạng này đã duy trì bao lâu, không có khái niệm thời gian hay không gian, chỉ là trong cái hỗn độn đó cảm giác được có người đang vuốt ve mình, ôm mình. Được ôm, cảm giác được yêu thương. . . cái khát vọng luôn luôn hiện hữu từ lúc bé đến bây giờ, vui vẻ sa vào, cô cảm giác thật thoải mái. . . là ai ?
Mãi cho đến khi người kia càng ngày ôm càng chặt, nụ hôn ngày càng nóng, thì cô cũng đã có thể nhận ra được. Còn ai ngoài tiểu quỷ kia, cái người đêm khuya lỗ mãng tiến vào cuộc sống của cô, mang theo câu chuyện và kinh nghiệm không thể tin nổi, hơn nữa lại còn chiếm được lòng cô nữa, ngoài Tiểu Mễ ra thì còn có thể là ai đây. . .
Ý thức Thấm Nhã tuy mơ hồ, nhưng cô nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của Y Nặc Mễ, nói một câu rồi ô ô khóc thật lâu, còn có cảm giác ẩm ướt nơi cổ. Thấm Nhã nhịn không được mà nở nụ cười nhẹ, cái tên tiểu ác ma hàng thật giá thật này thế mà đang khóc, giết người hút máu đều luôn nói bên miệng thế mà lúc này lại khóc bù lu bù loa.
Toàn thân hư nhuyễn không còn một chút sức lực nào, nhưng Thấm Nhã vẫn cố vươn tay vuốt đầu Y Nặc Mễ, không đành lòng nhìn Y Nặc Mễ thương tâm, đặc biệt khi cô biết rõ những giọt nước mắt này là cô mà chảy. Y Nặc Mễ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục khóc tiếp.
"Tiểu Mễ ~" Giọng Thấm Nhã vì ngủ lâu nên có chút khàn khàn.
Y Nặc Mễ ngẩng đầu, nước mắt còn vương trên mặt, "NGAO ~"
"Tiểu Mễ ~" Thấm Nhã lại nhẹ nhàng gọi thêm một tiếng, đưa tay lau lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
"NGAO ~"
"Tiểu Mễ ~" tên nhóc này lại ngơ ngác nhìn cô làm gì.
"NGAO ~ kêu lại. . ." Y Nặc Mễ lẩm bẩm một tiếng, một lần nữa ôm chặt Thấm Nhã.
"Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ ~"
"Ngao ngao NGAO ~"
"PHỐC." Thấm Nhã buồn cười, đẩy Y Nặc Mễ ngồi xuống. Thực sự ngủ quá lâu rồi, cô đặc biệt muốn giãn gân cốt một chút.
Thế nhưng chưa đợi Thấm Nhã có động tác tiếp theo, cái bóng đen liền nhào về trước, Y Nặc Mễ la lên một tiếng, nhắm thẳng trên người Thấm Nhã mà ngã vào, kêu to cười to: "Tiểu Nhã Nhã! Tiểu Nhã Nhã ~ chị đã tỉnh, NGAO ha ha ~"
"Tiểu Mễ ~ a ~"
"Mwoa! Mwoa!" Y Nặc Mễ bổ nhào lên người Thấm Nhã, nụ hôn như mưa liên tục rơi xuống, ngại hôn còn chưa đủ, vui vẻ đưa lưỡi liếm liếm.
"Haaaa, Tiểu Mễ em buồn nôn chết mất, chỉ có chó con mới như vậy thôi ah ---- haha." Thấm Nhã đã bị phong tỏa đường trốn, khắp mặt hầu như toàn nước bọt của cô nhóc này.
"Ta chính là cún, he he, gào!" Y Nặc Mễ ôm chặt Thấm Nhã ở trên giường quay vòng vòng, cánh nhỏ vỗ vỗ, ẵm theo Thấm Nhã ở trong cái phòng tối đen bay vòng vòng.
"Tiểu Mễ, tôi. . ." Thấm Nhã hơi chút kinh ngạc, cô cảm giác thân thể mình biến hóa khác thường. Cô nhớ ràng cô đã cho hết máu, cô là bác sĩ, trước khi hôn mê cô biết rõ một khi cắt tĩnh mạch thì sẽ không còn cách nào sống sót. Nhưng lúc này cô đã tỉnh lại được, có một dòng máu tươi đang chảy trong cơ thể của cô, toàn thân phản phất giống như được rót vào một nguồn sinh lực mới, một loại cảm giác chưa bao giờ trải qua, một loại sức mạnh không con người nào có thể có được.
Sức mạnh của Thấm Nhã rất đặc biệt, cũng rất tinh khiết, phi thường cường đại, cũng rất khác biệt so với Huyết tộc khác. Nếu như những Huyết tộc khác có sức mạnh kinh người, có thể dùng các từ ngữ cường đại để hình dung, thì sức mạnh của Thấm Nhã có thể hình dung như sự bình tĩnh, bao dung, như một loại thuốc chữa bệnh. Thế nhưng cho dù thế nào, thì ở trong lòng Y Nặc Mễ Thấm Nhã vẫn là một người yếu đuối cần nàng che chở.
Y Nặc Mễ xem Thấm Nhã giống như bảo bối mà ôm lấy đứng bên cửa sổ, không xác định Thấm Nhã có thể chấp nhận sự biến hóa này không, giọng nói chậm rãi mang theo chút khẩn trương: "Tiểu Nhã Nhã, chị cảm thấy như thế nào."
Không cần nói, trong lòng Thấm Nhã cũng đã tự rõ ràng. Nhìn qua đôi mắt của Y Nặc Mễ đồng thời thấy được một đôi mắt đỏ tươi khác, ánh mắt trước giờ luôn lạnh lùng của Thấm Nhã trở nên nhu hòa, cô hơi nhếch khóe môi, nhẹ nói: "Mắt của tôi đẹp không?"
Y Nặc Mễ ôm eo cô, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, mê muội nỉ non: "Rất đẹp."
"Đôi mắt của chị, giống như ánh sao chiếu sáng. Sáng giống như màu đỏ của kim cương, không có bất cứ khuyết điểm nào, dù là nhỏ nhất. Tiểu Nhã Nhã, đôi mắt của chị làm cho ta cảm thấy rất bình yên, làm cho ta không nỡ dời đi ánh mắt, vì trong ấy còn có ta nữa. Không có bất cứ đôi mắt nào so với mắt chị hoàn mỹhơn, xinh đẹp hơn thế." Y Nặc Mễ lưu luyến hôn lên đôi mắt của Thấm Nhã.
"Uh. Vậy thì tôi vui rồi, chỉ cần Tiểu Mễ thích. Cho dù là cái gì, cho dù trở thành ai, tôi đều nguyện ý, tôi nguyện ý. . ." Thấm Nhã cười nhẹ một cái, hai tay ôm lấy Y Nặc Mễ.
Một đôi tình nhân ôm nhau bên của sổ, cảnh quang ban đêm ngoài cửa sổ đặc biệt nhu hòa, đến ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này cũng giống như đang vui vẻ mà sáng ngời, bên cạnh là những ngôi sao sáng lấp lánh cùng chiếu sáng.
Tiểu quỷ hút máu vỗ vỗ cánh, nhớ tới cái tuyệt vọng đau thương trước kia, hiện lại ôm mỹ nhân trong ngực mà đắc ý. Quỷ hút máu nha, nên là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, hơn nữa nàng là huyết tộc quý tộc có tôn quý nhất huyết thống, nàng biết rõ tổ tiên luôn phù hộ nàng được vui vẻ, muốn cái gì có cái đó NGAO ~ Y Nặc Mễ toét răng mèo cười rộ lên: "Tiểu Nhã Nhã, ta đã nói, chờ chị tỉnh lại, ta sẽ dẫn chị đi du lịch tứ phương, đi hết những nơi thú vị trên thế giới, chơi hết những món đồ chơi tốt nhất thế giới, NGAO, còn có gặm gặm những đồ ăn ngon, hô ~"
Y Nặc Mễ nhắc tới đồ ăn, liền cười hì hì liếm liếm miệng. Thấm Nhã tức giận nhéo mũi nàng, ăn ngon quỷ!
"Hiện tại Dracula chết rồi, Thế giới Huyết tộc không ai không biết Y Nặc Mễ ta lợi hại, ha ha! Cho nên chỉ cần có ta, không có tên Huyết tộc nào dám khi dễ Thấm Nhã, càng đừng nói tới cái bọn nhân loại thối kia. Từ nay về sau, chúng ta thích đi đâu thì đi. Oa ha ha, ta thật sự quá lợi hại!" Y Nặc Mễ hai tay chống nạnh