Chương 89: Phiên ngoại - Quỷ hút máu bé con. . .
Y Nặc Mễ nắm chặt lấy thanh 'Tam Xoa Kính', sắc mặt tối lại, đồng tử màu đỏ thẩm u ám, cái khuôn mặt hung thần ác sát kia nghiễn nhiên là khuôn mặt của ác quỷ khát máu, nàng quỳ bên người Thấm Nhã, mặt dính lên trán Thấm Nhã. Tiểu ác ma phẫn nộ đến phát điên nhưng lúc này hoàn toàn không dám làm càn, chỉ có thể cố gắng đè ép tâm tình của mình, không muốn lại chọc giận Thấm Nhã, nếu không nữ vương đại nhân lại muốn đuổi nàng ra.
Mấy giờ trôi qua, Thấm Nhã bị giày vò đến kiệt sức, sắc mặt Tề Bộ và Trần Tĩnh ngày càng khẩn trương, cũng là bởi vì hắc khí trên người Tiểu Mễ ngày càng nhiều. Nhưng cô biết rõ, tiểu ác ma thoạt nhìn hung ác này thật ra trong lòng đang rất sợ hãi, lúc này đang đau đớn mà áp lại.
Thấm Nhã nghĩ tới đây lòng liền mềm lại, nở một cười nhẹ, quay đầu hôn lên má Y Nặc Mễ. Y Nặc Mễ khẩn trương càng đem cô ôm chặt hơn. Đúng lúc này kỳ tích xuất hiện ---- một ánh sáng vàng nhạt nhu hòa đột nhiên hiện lên, chỉ chốc lát, trong mắt Trần Tĩnh tràn đầy vui vẻ ôm lấy một đứa trẻ sơ sinh trắng nõn. Là một tiểu công chúa rất xinh đẹp.
Thế nhưng ngay sau đó hai vợ chồng Trần Tĩnh và Tề Bộ liền gặp lúng túng. Đứa nhỏ này rất xinh đẹp, hai người bọn họ từ ngày bắt đầu làm bác sĩ tới giờ vẫn chưa gặp qua, giống như là trực tiếp từ trời rớt xuống, trên người trắng tinh, không giống như những em bé sơ sinh khác trên người dính đầy nước ối và máu, Thấm Nhã làm mẹ cũng không hề giống kiểu của con người.
Tiểu bảo bảo làn da trắng nõn, cái đầu tròn tròn nho nhỏ, tóc thì mềm mại, bắp tay bắp chân nho nhỏ giống hệt củ sen, bàn tay bàn chân nho nhỏ giống như hạt đậu phộng mập mạp đáng yêu.
Nhóc tỳ bỏ một ngón tay vào miệng nút nút, còn tay kia thì ôm đầu gối, cái đầu nho nhỏ cũng giấu ở dưới đầu gối, sinh ra giống như một tiểu hạt đậu cuộn tròn. Sau khi sinh ra hoàn toàn không có tiếng khóc, im lặng ngủ say, giống như hoàn toàn không biết chuyện đang xảy ra bên ngoài, đang ở trong mơ đã bị sinh ra.
Cái kia. . .Trần Tề hai người nhìn nhau, vậy có xử lý giống như trẻ sơ sinh bình thường không, nắm lấy một chân tiểu bảo bảo sau đó vỗ mông mấy cái?
Ánh mắt hướng về phía Thấm Nhã và Y Nặc Mễ, bọn họ không có gan tùy tiện đánh Quỷ hút máu bảo bảo.
Y Nặc Mễ không rảnh quan tâm cái 'ánh sáng' kia ra sao, nàng cảm giác được toàn thân Thấm Nhã đã an tĩnh lại liền lập ôm lấy Thấm Nhã liếm liếm: "NGAOOOOO ~ Tiểu Nhã Nhã Tiểu Nhã Nhã. . . chị còn đau hay không, có còn khó chịu không ?"
Thấm Nhã thở dài nhẹ nhõm một tiếng, đã tiêu hao hết sức lực lười biếng hôn hôn Y Nặc Mễ "Không đau. Tốt rồi."
"Thật sự?"
"Uh."
"Thật?"
"Uhm."
Nhìn thẳng vào Thấm Nhã, ngừng vài giây, Y Nặc Mễ hỏi lại: "Thật hả?"
Tề Bộ và Trần Tĩnh bó tay rồi, nhìn hai người quấn quýt say mê hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ. Cái kia, không dám đánh Quỷ hút máu bảo bảo, nhưng những quá trình khác hai người vẫn tiếp tục thực hiện, hai người cẩn thận đem tiểu bảo bảo đang ngủ say bỏ vào bồn tắm nhỏ ——
Đáng tiếc hai người hiển nhiên không biết, trẻ sơ sinh của con người thì dùng nước ấm để tắm rửa, nhưng quỷ hút máu bảo bảo có thể sẽ không thích tắm 'nước ấm' a, nguyên bản tiểu bảo bối đang ngủ say sưa giống như một thiên sứ đột nhiên bừng tỉnh. Duỗi duỗi tứ chi, sau lưng cũng duỗi ra một đôi cánh màu đen nhỏ như lòng bàn tay, vỗ vỗ, lung la lung lay bay lên, đối với cái bồn tắm 'ấm ấm' kia rất bất mãn.
"Đậu, đậu đậu!" Tiểu bảo bảo nhăn mày, trừng mắt hé miệng, hướng cái bồn tắm phun ra một đoàn lửa.
"Oa ah!"
"Ah ah ----"
Cái này làm cho Trần Tề hai người dọa không nhẹ, nhanh chóng thụt lui ba bước núp ở góc tường, sợ Quỷ hút máu baby không hiểu chuyện tùy tiện đem bọn họ cắn, cả hai hoàn toàn không có ý thức đến việc tiểu bảo bối này hoàn toàn 'không răng'.
Bồn tắm bị đốt thành một cục đen thui, lại thêm cái phản ứng hoảng sợ gà bay chó chạy của Tề Bộ và Trần Tĩnh, nhóc con quỷ hút máu trời sinh tà ác liền thỏa mãn, liền trở nên vui vẻ, cánh nhỏ không ngừng ở trên không mà vỗ vỗ bay loạn, rất đắc ý: "Đậu đậu, đậu đậu!" (chắc hai người kia thì kêu má má =]] )
"Bé con, bé con nho nhỏ, ah meow!" Orange phát giác khí tức điên cuồng của chủ nhân biến mất cuối cùng mới dám từ gầm giường chui ra, hai chân ở mép giường meow meow gọi.
"NGAO ~ Bảo Bảo, Tiểu Nhã Nhã chị coi." Y Nặc Mễ chỉ tay.
Thấm Nhã lúc này ánh mắt đã nhìn theo Bảo Bảo trên không hoạt bát bay loạn hồi lâu, Y Nặc Mễ vừa dứt lời, cô nhẹ nhàng mở rộng vòng tay, ôn nhu nhẹ nhàng gọi: "Bảo Bảo nghe lời, lại đây."
Tiếng gọi của mẹ luôn là thứ trẻ con hướng tới, nguyên bản tiểu bảo bảo đang ở trên không bay loạn liền chậm rãi bay xuống, vô cùng ngoan ngoãn mà tiến vào trong lòng Thấm Nhã, gối lên ngực cô rồi từ từ mở to mắt nhìn mẹ yêu. Trong lòng Thấm Nhã hạnh phúc tràn đầy, ôm chặt bé con áp vào trong ngực Y Nặc Mễ: "Tiểu Mễ em nhìn con nè, rất giống em rất đáng yêu."
Đáng yêu giống mình? Có sao? Y Nặc Mễ chớp mắt ba cái, nhìn chằm chằm vào cái vật nhỏ nhỏ kia.
"Đậu đậu, đậu đậu!" Tiểu bảo bảo hiển nhiên cũng giống như Y Nặc Mễ, rất ngạc nhiên, đôi mắt mở to như viên bi, từ trong ngực Thấm Nhã nghiêng đầu tò mò nhìn nàng.
"NGAO, nàng sao chỉ biết kêu đậu đậu, đậu đậu." Y Nặc Mễ liếm liếm miệng, ghét bỏ. Chiếm vị trí của nàng, Thấm Nhã nãy giờ cũng không có nhìn nàng, cũng không có ôm nàng, chỉ biết lo cho cái nhóc con này, lại ghét bỏ.
"A ~ con còn nhỏ." Thấm Nhã cười một cái, cúi đầu xuống khẽ hôn lên cái trán của Bảo bảo, "Tiểu Mễ là mẹ của bảo bảo, đặt một tên cho con đi."
"Tên?"
"Đậu đậu?"
"Ah meow meow?"
"Gào, gọi Đậu Đậu a." Sinh ra giống như hạt đậu, đôi mắt đen sẫm như hạt đậu, đến nói cũng chỉ nói đậu đậu.
"Đậu Đậu, ah meow ~" Orange nhảy lên giương, mặt mèo ngu ngốc toét miệng cười, bé con a bé con a, bé con có thể chơi a meow.
"Đậu đậu, ê a ~" Đậu Đậu giống như rất thích Đại Kitty này a, toét miệng không răng cười, duỗi ra hai tay một bên nắm râu Orange, một bên nắm chặt lấy cái nên đỏ trên cổ, kéo kéo.
"Meow ô ~" Orange bị kéo đến có chút thiếu không khí. Sống chết dãy dụa, phát hiện tình thế không đúng, nhanh chóng chạy ra sau.
Đáng tiếc chạy đã không kịp, Đậu Đậu càng cười đến sung sướng, mở cánh nhỏ bay lên, một đường ra sức đuổi theo sau mông Orange, "Đậu đậu, đậu đậu!"
Đáng thương 'mèo con' màu cam, da lông trên cổ bị nắm chặt lấy, trên lưng phải cõng theo một tiểu ác ma, từ trong nhà, ra đồng cỏ, từ trên xuống dưới mà chạy, càng muốn trốn, thì tiểu ác ma trên lưng càng cười đến vui vẻ, nghiễm nhiên biến thành một ngựa mèo. Orange liền trở thành món đồ chơi đầu tiên của Quỷ hút máu bé con.
"Meow meow, ta muốn chơi bé con, Orange không muốn bị bé con chơi, ah meow ~"
==============
Bầu trời lốm đốm sao, chỉ có rời xa lục địa tránh xa con người mới có thể tận hưởng được bầu trời xinh đẹp như vây. Đêm càng dài, thì càng lời thời điểm tinh lực tràn đầy của một số người. Bọn họ vì đêm mà sinh, bọn là chúa tể của bóng đêm, là tinh linh của ánh trăng.
Thấm Nhã nghe thấy ở bên ngoài có tiếng ồn ào, còn có tiếng đùa vui ầm ĩ, là tiếng vui đùa hoạt bát sung sướng, Thấm Nhã từ từ tỉnh lại. Nhìn ra ngoài của sổ, trời đã khuya rồi. Mặc dù đã biến thành huyết tộc, nhưng cô vẫn bảo lưu lại thói quen lúc là con người, không giống như Y Nặc Mễ chỉ thích ban ngày trốn trong nhà ban đêm lại đi ra, bất quá cái này cũng không còn cách nào, vài chục năm nay, nhiệt tình của Tiểu Mễ đối với cô không những không có tiêu giảm mà ngược lại ngày càng tăng.
Mỗi lần đến thời gian ngủ, nhất định muốn quấn lấy mình ---- ngày ngày hoan ái, chớ nói đến thể lực con người của cô trước đó khó ứng phó, mà ngay cả lúc này biến thành Huyết tộc rồi cũng không tránh khỏi bị nàng cuốn lấy đến kiệt sức. Thấm Nhã nhớ đến trước lúc ngủ bị nhiệt tình triền miên quấn lấy, đến lúc này bụng dưới và chỗ tư ẩn kia vẫn còn cảm giác hơi đau xót, nhịn không được trong lòng thấm nắng Y Nặc Mễ hai câu.
Toàn thân Thấm Nhã bủn rủn, miễn cưỡng tiếp tục nằm trên giường. Lúc này ngoài của sổ một hồi tiếng cười, 'Ào ào' tiếng nước bắn ra, một cục trắng nõn 'Xíu...uuu!" một tiếng từ trong hồ bơi bay lên, theo một đường con tiêu chuẩn bay qua cái cửa sổ bay vào, cuối cùng chính xác bắn vào trên giường, lăn lăn bò bò vài cái, cuối cùng lăn vào trong ngực Thấm Nhã.
"Aha ~ đậu đậu đậu!" Nho nhỏ Quỷ hút máu toàn thân ướt đẫm, lộ ra hai cái răng mèo cười cười.
"Tiểu Mễ ~ tôi đã nói không cho phép em đem con thành trái bóng mà chơi mà." Thấm Nhã cầm khăn bao Đậu Đậu lại, bất đắc dĩ lên tiếng dạy dỗ.
Không cần lo chuyện mỗ quỷ hút máu không nghe được, bởi vì còn chưa nói xong thì Y Nặc Mễ liền giống như oan hồn xuất hiện, từ sau lưng ôm lấy Thấm Nhã: "NGAO, Đậu Đậu thích mà, không tin chị hỏi con đi."
Tiểu Đậu Đậu không hiểu, bị bao thành một cái kén ngoan ngoãn núp trong ngực mẹ, thấy cả hai mẹ đều đang nhìn mình, liền lập tức nở một nụ cười thật tươi. Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này rất giống Y Nặc Mê, cười rộ lên cũng giống, bị mẹ Y Nặc Mễ này chơi xấu cũng không biết, Thấm Nhã buồn cười, yêu thương ôm lấy, mũi đụng đụng vào trán của nhóc con, hôn hôn lên mặt nàng.
Tiểu bé con quỷ hút máu này từ ngày sinh ra liền mỗi ngày bị Y Nặc Mễ và Orange tìm mọi biện pháp đem làm món đồ chơi chơi, nhưng hết lần này đến lần khác Tiểu Đậu Đậu rất thích ở cùng Y Nặc Mễ và Orange nháo thành một đoàn, muốn ngăn cũng không được. Có lẽ trong mắt người lớn chính là đem trẻ con chơi, nhưng trong mắt con trẻ thì cũng có lẽ đã đem người lớn thành món đồ chơi lớn của mình.
Cái tên bé con này và Thấm Nhã thân mật không thèm quan tâm đến người