Học xong tiết tự học buổi tối, Thời Hạ về đến nhà thì gặp Tưởng Lan và Hoa Huy đang chờ trong nhà.
Tưởng Lan nhìn thấy Thời Hạ thì không do dự gì, “Hôm nay dì dẫn Tiểu Huy tới xin lỗi con.”
“Tiểu Huy, xin lỗi Thời Hạ đi.” Thái độ của Tưởng Lan rất tốt, nhưng sắc mặt của Hoa Huy thì không tốt lắm, môi mỏng gắt gao mím lại, trong con ngươi của cậu rõ ràng là không cam lòng và nhục nhã.
Từ ‘nhục nhã’ này có lẽ quá mức nghiêm trọng, nhưng Thời Hạ phảng phất thấy bản thân cô trong mắt cậu.
Thời Hạ cũng bị Thời Gia Hoan nuông chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu khổ cực gì, cũng chưa từng chịu thiệt thòi gì, chưa từng cúi đầu trước ai cả.
Nhưng những năm đó Thời Hạ không thể không cúi đầu, ngay cả khom lưng uốn gối mà nói cũng không phải nói quá.
Thời Hạ vĩnh viễn không quên cảm giác lần đầu tiên mình cúi đầu, chính là hai chữ ‘nhục nhã’.
Có lần đầu tiên, lại sau đó nữa, chuyện cúi đầu trở thành chuyện thường ngày, cho nên càng ngày càng quen, quen đến mức không có bất cứ cảm giác gì nữa.
Bàn tay Hoa Huy rũ bên cạnh nắm chặt, miệng mím lại rốt cuộc chậm rãi mở ra, muốn nói ra ba chữ làm cậu cảm thấy gian nan kia.
Nhưng có người cắt ngang cậu.
“Không cần xin lỗi.” Thời Hạ buông cặp cầm ly rót nước, “Chuyện này dừng ở đây đi.”
Thời Gia Hoan sửng sốt, Tưởng Lan và Hoa Huy cũng không ngờ tới, ba người không khỏi nhìn Thời Hạ.
Thời Hạ ngồi dậy bưng ly nước nhìn Hoa Huy, trên mặt là ý cười nhạt nhẽo, “Ngày đó vẫn nên cảm ơn cậu thủ hạ lưu tình.”
Trên mặt Hoa Huy hiện lên vẻ không được tự nhiên, tim Tưởng Lan đập có chút nhanh, “Con thật sự không truy cứu nữa?”
Thời Hạ uống mấy ngụm nước mới gật đầu, “Đúng vậy, không truy cứu nữa, bên luật sư tôi sẽ để ba tôi thông báo ông ấy.”
Tưởng Lan cũng không truy hỏi vì sao Thời Hạ không truy cứu, trong lòng bà biết vì sao.
Bà trở về nhà họ Thẩm gặp ông cụ Thẩm, bà đau khổ cầu xin, ông cụ Thẩm rốt cuộc bỏ qua, nói chỉ cần bà dẫn Tiểu Huy tới xin lỗi thì chuyện này bỏ qua.
Chẳng qua Thời Hạ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng Tưởng Lan từ trước đến nay đều khéo đưa đẩy, nếu đã ra quyết định này, vậy phải làm đến mức tốt nhất, cho nên bà mỉm cười thân thiết, không chỉ xin lỗi Thời Gia Hoan mà còn không ngớt khen ngợi.
Vốn chỉ cần bọn Tưởng Lan thành tâm xin lỗi, Thời Gia Hoan sẽ không bàn chuyện pháp luật, hơn nữa con người ông vốn mềm lòng, lại thấy Tưởng Lan tự mình mang Hoa Huy tới cửa xin lỗi thì lửa giận cũng bớt đi bảy phần.
Nhưng tóm lại về chuyện khuê nữ nhà mình, Thời Gia Hoan vẫn không nhịn được nói Hoa Huy thêm vài câu.
Hoa Huy luôn cúi đầu không nói gì, lúc gần đi lại quay đầu nhìn Thời Hạ.
Thời Hạ đứng trên ban công nhìn Tưởng Lan và Hoa Huy rời đi, ngón tay gõ gõ ở cửa sổ, cô không chú ý chuyện ở đồn công an cho lắm, nhưng cũng có thể đoán được vì sao hôm nay Tưởng Lan dẫn Hoa Huy tới xin lỗi, hẳn là có liên quan đến vị luật sư Thẩm Nhất Thành tìm.
Liên tưởng đến lời nói hôm nay của Hứa Văn Văn, Thời Hạ suy đoán có lẽ Tưởng Lan thật sự sợ hãi, cho nên mới lui một bước.
Chỉ là cách nói ‘cưỡng gian’ này tuyệt đối không phải Thẩm Nhất Thành nói ra, luật sư kia cũng không dám tự chủ trương, cho nên là ai ở sau lưng quạt gió thêm củi, là muốn giúp cô hay muốn lợi dụng cô đây?
Nếu giúp cô, tuyệt đối không dùng cớ ‘cưỡng gian’ như vậy để thưa kiện, nếu lợi dụng cô, cô lại có giá trị gì để lợi dụng? Cuối cùng lại vì sao không giải quyết được gì?
Trong lòng Thời Hạ đã có suy đoán đại khái.
Thời Hạ cầm chổi trên ban công, mở cửa sổ đi ra ngoài, sau đó dẫm lên ghế thò người ra gõ vào tấm kính trên ban công đối diện.
Gõ vài cái, tấm kính trên ban công đối diện có một người xuất hiện.
Chắc Thẩm Nhất Thành vừa tắm xong, cậu đắp khăn lông trên cổ mặc quần đùi, tóc còn ướt.
Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ nhíu mày nhìn cô, “Cậu làm gì vậy? Cầm chổi làm Harry Potter?”
Thời Hạ thu chổi lại đứng trên ghế vươn người nói với cậu, “Vừa rồi Hoa Huy còn có mẹ cậu ta đến nhà tôi xin lỗi, tôi tiếp nhận rồi.”
Thẩm Nhất Thành cũng không ngoài ý muốn, tuy cậu ngăn cản ông cụ và luật sư Ngụy, nhưng cũng không nói chuyện này với Tưởng Lan, Tưởng Lan còn luôn cho rằng ông cụ Thẩm quyết tâm muốn nhúng tay.
Cho nên nếu bà còn muốn sống tiếp ở nhà họ Thẩm thì cần nhượng bộ.
Sự việc bị ông cụ chặn ngang một chân nên phức tạp rất nhiều, nếu Thời Hạ không muốn truy cứu, vậy cứ như vậy đi.
Thẩm Nhất Thành xoa tóc hơi rũ mắt, dù sao thì tương lai còn dài, cách giải quyết cũng không phải chỉ có cách này.
Con người cậu không có ưu điểm gì, ưu điểm lớn nhất chính là