Hôm thứ Bảy nghỉ theo thường lệ.
Buổi sáng Thẩm Nhất Thành dậy sớm đi ra ban công thì phát hiện Thời Hạ cũng dậy sớm, cô đang dựa vào tường ngơ ngẩn.
Lúc này chỉ mới 5 giờ sáng, Thời Hạ mặc đồ ngủ, dùng phương thức kẹp thuốc giữa hai ngón tay cầm một cây bút, một tay đặt trước ngực, hai mắt vô thần ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trên ban công.
Trong lòng Thẩm Nhất Thành đột nhiên nhảy lên một cái, loại cảm giác này có chút quen thuộc.
Thời Hạ tựa hồ nhận thấy tầm mắt, cô không khỏi ngước mắt nhìn thấy Thẩm Nhất Thành, theo bản năng đưa tay ra sau giấu đi.
Giấu được một nửa, cô đang cẩm trong tay là bút mà không phải thuốc lá.
Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ ban công, dùng cằm ra hiệu Thời Hạ.
Thời Hạ cũng mở cửa sổ, hai người cách hai mét bắt đầu nói chuyện với nhau.
Thẩm Nhất Thành, “Sáng sớm tinh mơ, ngẩn người làm gì đó?”
Thời Hạ dựa vào cửa sổ thượng do do dự dự, “Thẩm Nhất Thành, có lẽ em có việc muốn anh giúp.”
*
Thời Hạ nói với Thẩm Nhất Thành chuyện của Thời Lạc Văn, đó là lúc đang ăn sáng ở quán ăn.
Mấy cái bánh bao, hai chén cháo gạo kê, còn có một đĩa dưa muối.
Thời Hạ cắn một cái bánh bao nhân hẹ, sau đó yên lặng thả về.
Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Em muốn ăn gì?”
“Thịt…”
Thẩm Nhất Thành, “… Lớn lên giống đống thịt vậy.”
Thời Hạ, “……”
Thời Hạ không phản bác Thẩm Nhất Thành mà cắn mỗi cái bánh bao một cái, cuối cùng thả tới trước mặt Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành nhìn bánh bao có hàng dấu răng nhỏ ở trước mặt, sau đó trầm mặc ăn vào.
Bạn gái của mình, dù ra sao đi nữa cũng không thể nói một câu không tốt.
“Thẩm Nhất Thành, rốt cuộc anh có giúp em hay không?” Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành không đáp lại cô thì không khỏi hỏi một câu.
Thẩm Nhất Thành ăn xong một cái bánh bao thì lên tiếng, “Chuyện công trình của ba em đồng ý giao cho ai thì giao cho ai, vì sao em không thích chú em?”
Thời Hạ cắn bánh bao, đôi mắt hơi nhếch lên nhìn Thẩm Nhất Thành, tròng mắt chậm rãi xoay hai vòng, “… Bởi vì…”
“Được, đừng nói nữa, anh giúp em.” Thẩm Nhất Thành cắt ngang lời cô.
“A?” Thời Hạ bị cậu cắt ngang thì sửng sốt.
Thẩm Nhất Thành cúi đầu khuấy cháo, giọng nói nhàn nhạt, “Anh tình nguyện em có chuyện giấu anh cũng không muốn em gạt anh.”
Những lời này của Thẩm Nhất Thành như một cây kim rất nhỏ rất nhỏ, nhanh như bay chui vào trong lòng Thời Hạ, đau một chút sau đó không có cảm giác gì nữa, giống như chỉ thoáng tưởng tượng, vừa động tâm niệm, cây kim chôn trong lòng co rút đau đớn một chút.
Loại cảm giác này từ mấy ngày trước đã bắt đầu đi theo Thời Hạ, không có nguyên do gì, chỉ ngẫu nhiên Thời Hạ vô ý nhìn Thẩm Nhất Thành sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Buồn đến mức cô có chút đau.
Thời Hạ đã không muốn ăn, bầu không khí nặng nề vờn quanh giữa hai người như có như không.
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn Thời Hạ, đột nhiên cười cười với cô.
Thẩm Nhất Thành vốn lớn lên cực điển trai, nụ cười này nét mặt tuấn tú, khóe miệng khóe mắt nhếch lên, trong mắt giữa mày đều là ý cười.
Thẩm Nhất Thành cầm khăn giấy xoa khóe miệng cho Thời Hạ, trong cổ họng tràn ra nụ cười trầm thấp, “Đúng là giống con heo nhỏ.”
Thời Hạ lập tức đỏ mặt, lại có chút luống cuống chân tay ngượng ngùng cúi đầu.
Ngay sau đó, Thẩm Nhất Thành dắt tay Thời Hạ đi vào công viên.
Buổi sáng ngày mùa đông công viên rất náo nhiệt, mọi người chạy bộ, đánh Thái Cực, chơi kiếm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy chờ mong đối với một ngày mới tốt đẹp.
Thẩm Nhất Thành nắm tay Thời Hạ đi tới hồ nhân tạo.
Bên bờ hồ nhân tạo có rất nhiều thực vật, còn có cỏ cây sum suê.
Thời Hạ vốn tưởng Thẩm Nhất Thành dẫn cô tới dạo công viên, cho đến khi cô bị cậu đẩy ngã trên thân cây, cả người dán lên, Thời Hạ mới chậm rãi hiểu ra, “Anh… Muốn làm gì?”
Thẩm Nhất Thành rũ mắt nhìn cô, tay đè lên gáy cô, trán chống lên trán cô, “Muốn… Hôn một chút.”
‘Hôn một chút’ của Thẩm Nhất Thành ước chừng năm phút đồng hồ, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, vừa nãy rời khỏi cánh môi Thời Hạ còn lưu luyến không nỡ trên cổ cô.
Thời Hạ nắm chặt tay đặt bên hông cậu, theo nụ hôn có tính trấn an của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ dần dần thả lỏng, bàn tay bắt lấy cậu đổi thành ôm lấy cậu, còn vòng lên eo cậu.
Thẩm Nhất Thành hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, lúc này Thời Hạ không tránh né, thăm dò nhẹ nhàng mổ trên môi cậu, sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Thẩm Nhất Thành nhìn cô cười đến đôi mắt nheo lại thì nhịn không được cười nói, “Có chuyện gì cười vui như vậy?”
Thời Hạ cười tủm tỉm, “Thì nhớ tới vừa nãy hai đứa mình ăn bánh bao thịt và bánh bao chay.”
Thẩm Nhất Thành, “……”
Sau khi không khí ngọt ngào bị Thời Hạ phá hư, hai người rời khỏi công viên.
Lúc này đã hơn 9 giờ, Thời Hạ hỏi Thẩm Nhất Thành, “Buổi sáng anh có bận không? Đi chỗ này với em.”
Thẩm Nhất Thành giơ tay nhìn đồng hồ, “Anh đúng là có chút chuyện vào buổi sáng, buổi chiều được không?”
Thời Hạ lắc đầu, “Vậy anh đi làm chuyện anh bận trước đi, không phải chuyện rất quan trọng gì.”
Hai người tách ra ở cửa công viên, Thời Hạ kêu taxi đi khách sạn lớn nhất Cẩm Thành.
Hôm nay chỗ này có một buổi triển lãm tranh.
Người tổ chức triển lãm tranh là họa sĩ Lâm Nho Thu có danh tiếng ở Cẩm Thành, cũng là giáo viên dạy vẽ tranh vỡ lòng cho Thời Hạ.
Muốn nói thì