Thời Hạ nói xong lời này, hai người đều có một khoảnh khắc trầm mặc.
Không khí cũng biến hóa vi diệu.
Lúc này hai người đều biết rõ trong lòng, thân phận giữa bọn họ đã rõ rồi.
Lúc này bọn họ có ký ức chung là chuyện cũ rất nhiều năm trước ở Cẩm Thành.
Chỉ cần là chuyện đã xảy ra tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết, có thể coi như không tồn tại sẽ không thật sự biến mất.
Mùng một năm mới, mới sáng sớm mà người tới nhà Thời Hạ chúc tết đã nối liền không dứt, bạn bè Thời Gia Hoan, công nhân trong công ty, còn có người hợp tác chung như họp chợ vậy, rộn ràng đông vui, nối liền không dứt.
Thời Lạc Văn cũng dẫn Thời Vũ Mông lại đây chúc tết, bề ngoài Thời Gia Hoan chưa nói gì với Thời Lạc Văn, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút tức giận, thái độ cũng không thân thiện lắm.
Trải qua chuyện lần đó, Thời Gia Hoan vẫn giao công trình cho Lâm Hải Quân, Thời Lạc Văn không dám nói gì, 40 vạn không phải số nhỏ, Thời Gia Hoan không để ông chịu trách nhiệm đã không tệ rồi, ông nào dám yêu cầu gì nữa.
Chỉ cần tới nhà Thời Hạ chúc tết, mỗi người đều chuẩn bị cho Thời Hạ một bao lì xì, trước kia Thời Hạ hơi xấu hổ, cô luôn trăm phương nghìn kế từ chối, mà hiện tại, Thời Hạ khách sáo hai câu thì nhận hết.
Tóm lại tiền này cũng không phải tự nhiên có, cô thu bao nhiên thì Thời Gia Hoan cũng phải trả lại cho con người ta, cho nên đây chẳng qua là tiền đổi tiền thôi, không có gì là tự nhiên có.
“Chị, nghe nói chị ngồi chung bàn với Thẩm Nhất Thành, sao lần này cậu ấy thi hạng nhất đếm ngược toàn thành phố vậy, chị biết nguyên nhân không?”
Đối với học sinh Nhất Trung mà nói, lực hấp dẫn của bát quái này có thể nói là cực kỳ cao, Thời Vũ Mông cũng không ngoại lệ, cô ta đặc biệt tò mò.
Thời Hạ cầm táo cho cô, nhàn nhạt nói, “Cậu ta thi hạng hai toàn thành phố thì chẳng nổi tiếng, thi hạng nhất đếm ngược thì toàn thành phố đều biết, đây hẳn coi như ra mắt C vị rồi.”
“A?” Thời Vũ Mông ngây ngốc, “Chị, gì gọi là ra mắt C vị?”
Thời Hạ, “Là nổi tiếng chỉ vì một hành động ấy”
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Nhất Thành gọi điện thoại tới nói Bồng Dương và Thịnh Thác Lý đều ở nhà cậu, bảo cô qua đó.
Vừa lúc trong nhà ồn ào đông như chợ, Thời Hạ dẫn Thời Vũ Mông đi đối diện.
Lâm Vận sáng sớm đã trở về từ nhà ông ngoại Thẩm Nhất Thành, sau đó lại đi ra ngoài chúc tết nên không ở nhà, vừa lúc chừa ra chỗ trống cho đám người Thẩm Nhất Thành.
Mới cách mấy tiếng lại nhìn thấy Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ không biết nên đối mặt với cậu như thế nào, hai người nhìn nhau thì có loại khó nói nho nhỏ trong đó.
Bồng Dương nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, “Cậu thì hay rồi, vợ sống đối diện, muốn gặp thì gặp, đâu giống như tôi, tương tư thành điên”
Thẩm Nhất Thành bưng hai ly nước trái cây đưa cho Thời Hạ và Thời Vũ Mông, đi ngang qua bên cạnh Bồng Dương thì đạp cậu một cái, “Cái này cậu hâm mộ không được.”
Thời Hạ nhận nước trái cây ho nhẹ một tiếng, “Cảm ơn.”
Thẩm Nhất Thành nghe vậy thì nhướng mày, “Đừng khách sáo, tùy tiện ngồi đi”
“Mùng một Tết ktv không mở cửa, sân trượt tuyết cũng không mở cửa, chỗ nào cũng không chơi được, chán ghê.” Thịnh Thác Lý nhàm chán cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
“Chị.” Thời Vũ Mông lặng lẽ túm lấy tay áo Thời Hạ, “Chị và Thẩm Nhất Thành thật sự đang hẹn hò sao?” Chuyện của Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành quậy đến toàn trường đều biết, nhưng cũng không có mấy người thật sự đi xác định tính chân thật của chuyện này.
Thời Hạ gật đầu, “Ừm.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại truyen5z.com
Thời Vũ Mông mở to mắt, một lúc lâu mới nói, “Chị, gan chị lớn thật.”
Thời Vũ Mông không khỏi có chút chua xót trong lòng, cảm giác này nói không rõ, tựa như cảm giác khi biết thần tượng nam mình thích có bạn gái vậy.
Biết rõ chính mình không có khả năng với anh ta mà vẫn nhịn không được ghen tỵ một chút cô gái bên cạnh anh ta.
Thẩm Nhất Thành đi tới ngồi cạnh Thời Hạ, thuận tay đặt tay lên vai cô, “Ăn sáng chưa?”
Thời Hạ gật đầu, “Ăn rồi.” Thuận tiện hỏi, “Anh ăn chưa?”
“Chưa.”
Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành nhìn nhau, cả hai có chút trầm mặc.
Một lúc sau, Thời Hạ nói, “Nếu không em làm chút gì cho anh ?”
“Được đó.” Thẩm Nhất Thành không hề do dự.
Thời Hạ, “....”
Nghe tới ăn, Thịnh Thác Lý vội giơ tay, “Tôi cũng dậy sớm chưa ăn gì, tôi cũng ăn.”
Bồng Dương, “Còn tôi nữa, còn tôi nữa”
Thời Hạ nhận mệnh đứng lên đi đến phòng bếp, Thẩm Nhất Thành ở phía sau kêu, “Tủ lạnh có sủi cảo.”
Bồng Dương chậc chậc, “Được đó, Thẩm Nhất Thành, giờ làm chủ nhân trong nhà rồi ha.”
Thẩm Nhất Thành đắc ý nhìn cậu, “Loại khí chất chủ nhân trong nhà này là tự có, cậu không học được.”
Sủi cảo không nhiều nên không đủ ba người ăn, Thời Hạ lại nấu một chén mì gói cho mỗi người, lúc mang tới, bốn người đang chơi đại phú ông.
“Thẩm Nhất Thành, đến bây giờ cậu mới có ba miếng đất, cậu nhìn tôi xem, đây mới là dáng vẻ phú ông