Tục ngữ nói, con đường nào cũng đến La Mã, nhưng ở chỗ Thẩm Nhất Thành thì con đường nào cũng bị phá hỏng, cuối cùng không đến La Mã.
Bị bệnh thời gian dài như vậy, Thẩm Nhất Thành gầy hơn một vòng, lại trải qua lễ rửa tội độc miệng của Thời Hạ, Thẩm Nhất Thành xem như hoàn toàn ngừng nghỉ.
Đường lớn đi không thông, chỉ có thể đi đường nhỏ phủ đầy bụi và chông gai, đó chính là học tập cho tốt, ngày nào cũng tiến về phía trước.
Học bá sở dĩ trở thành học bá có lẽ không phải vì cậu học chăm chỉ bao nhiêu, mà là cậu đủ thông minh, biết phương pháp học nào thích hợp chính mình, hơn nữa bản thân bẩm sinh có vài điều kiện, sau đó quăng mọi người thành những người khác nhau như trời với đất.
Giống như tiên nữ rơi từ trên trời xuống, dù người đầy bùn đất vẫn không có cách che giấu sự khác biệt giữa cô và phàm nhân, toàn thân đều có tiên khí vờn quanh.
Thành tích của Thẩm Nhất Thành tiến bộ nhanh như bay, lấy tốc độ mắt thường thấy được bay vèo lên.
Lần đầu tiên thi cuối tháng của học kỳ tiếp theo lớp 11, Thẩm Nhất Thành xếp hạng ba mươi trong lớp, Thời Hạ xếp hạng mười tám.
Lần thứ hai thi cuối tháng, Thẩm Nhất Thành xếp hạng mười chín, Thời Hạ xếp hạng mười tám.
Kỳ thi giữa kỳ, Thẩm Nhất Thành xếp hạng ba, Thời Hạ xếp hạng mười bảy.
Kỳ thi cuối tháng cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, Thẩm Nhất Thành một lần nữa trở thành người đứng đầu Nhất Trung, tuy kém người xếp hạng hai một điểm, nhưng tóm lại vẫn trở lại đỉnh cao.
Mà Thời Hạ xếp hạng mười sáu.
Mỗi khi Thời Hạ nhìn dáng vẻ Thẩm Nhất Thành bắt chéo chân vừa hát vừa đọc sách, trong lòng rất mệt.
Cô ngày nào cũng liều mạng học nhưng vẫn có bài thi làm không xong sách xem không hết.
Mà người nào đó ngã xuống đỉnh cao còn có thời gian xem lại sách giáo khoa cấp 2 từ đầu tới đuôi.
Thẩm Nhất Thành dùng hành động thực tế chứng minh với Thời Hạ, chênh lệch giữa người với người đúng là khá lớn.
Kỳ thi cuối tháng học kỳ tiếp theo của lớp 11, trong kỳ thi đề thi chung toàn thành phố, lần này Thẩm Nhất Thành không sai chút nào, cậu bắt được hạng nhất toàn thành phố.
Lần trước, Thẩm Nhất Thành thi hạng hai toàn thành phố toàn trường học đều sôi trào, đáng lẽ thi được hạng nhất toàn thành phố nên nổ banh trường mới đúng.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm khối và giáo viên chủ nhiệm đều trầm mặc.
Chủ yếu vì Thẩm Nhất Thành quá biết bày trò, nửa học kỳ này hai người bị Thẩm Nhất Thành lăn lộn còn nửa cái mạng.
Cho nên nhìn thấy ‘tin vui’ trước mắt, bản năng của hai người không dám hưng phấn, sợ giây tiếp theo Thẩm Nhất Thành sẽ cho bọn họ một bất ngờ lớn hơn nữa, làm bọn họ nổ banh thương tích đầy mình.
Nghe sói kể chuyện xưa chưa?
Lặp đi lặp lại nhiều lần, ai con mẹ nó còn dám tin Thẩm Nhất Thành không làm màu nữa?
Vì chúc mừng Thẩm Nhất Thành về lại đỉnh núi, Thời Hạ và Bồng Dương Thịnh Thác Lý chọn riêng một cái khách sạn để chúc mừng Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành híp mắt nhìn khách sạn tráng lệ huy hoàng này, còn có đồ ăn hoành tráng trên bàn, cuối cùng lười biếng nâng mí mắt, “Trước khi ăn tôi hỏi một chút trước, ai trả tiền?”
Bồng Dương ho nhẹ một tiếng, “Ăn cơm trước, nói chuyện tiền nong ảnh hưởng ăn uống biết bao!”
Thẩm Nhất Thành nhướng mày, ngón tay thon dài chỉ lên bàn, “Đúng vậy, đúng là ảnh hưởng ăn uống thật, cho nên, rốt cuộc là ai thanh toán?”
Bồng Dương sờ sờ mũi làm mặt quỷ với Thịnh Thác Lý, Thịnh Thác Lý không phụ sự mong đợi của mọi người, “Anh Thành, không phải trường phát cho cậu một phần học bổng à?”
Thẩm Nhất Thành từ hạng hai toàn thành phố lưu lạc thành hạng nhất đếm ngược toàn thành phố, lại hồi sinh từ đáy vực trở thành hạng nhất toàn thành phố, tim của trường Nhất Trung như tàu lượn siêu tốc thay đổi rất nhanh thật sự chịu không nổi, vì để cổ vũ Thẩm Nhất Thành, cũng vì khích lệ học sinh của Nhất Trung nên phát riêng học bổng một ngàn tệ cho Thẩm Nhất Thành.
Hy vọng Thẩm Nhất Thành có thể nể mặt tiền, nghỉ lâu một chút.
Thẩm Nhất Thành hừ nhẹ một tiếng, “Mấy người đúng là coi trọng tôi.”
Bồng Dương xua tay, “Còn tốt, còn tốt.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại truyen5z.com
Thẩm Nhất Thành nhịn không được cười cười, “Được, hôm nay mọi người ăn uống thoải mái đừng tính chuyện tiền nong, muốn ăn cái gì, tôi thanh toán.”
“Anh Thành, rộng lượng.” Thịnh Thác Lý đập bàn, “Phục vụ, cho chúng tôi năm con tôm hùm lớn hôm nay vừa vận chuyển hàng không từ Úc, ừm, còn có cá sống cắt lát Hokkaido cho tôi hai cân, bỏ vô nồi ăn như lẩu.”
Mắt người phục vụ nhảy mấy cái, vẫn rất phụ trách nhiệm nói, “Ngại quá, tôm hùm thì có, mà không phải từ Úc, cá sống cắt lát cũng có, chắc không phải Hokkaido”
Thịnh Thác Lý, “....” hiếm khi làm màu một lúc, một giây đã bị vả mặt.
Cẩm Thành này chẳng qua là một thành phố nhỏ, sân bay cũng không có cái nào, còn muốn tôm hùm vận chuyển hàng không từ Úc, tôm hùm đất ngoài kênh rạch thối thì có mấy con.
Tôm hùm Úc có thể xuống máy bay đi xe lửa vào Cẩm Thành, vấn đề là nó núi cao sông dài tới đây, còn có người muốn ăn nó à?
Thịnh Thác Lý chưa từ bỏ ý định, “Vậy bào ngư loại một cân một con thì sao, cho bọn tôi mười con.”
Bào ngư loại một cân một con?
Bồng Dương vỗ vai Thịnh Thác Lý, “Tên nhóc này rất có tương lai, anh em như tôi xem trọng cậu.”
Người phục vụ cúi đầu nén cười, vẫn rất nghiêm túc đáp lại, “Bào ngư loại một cân một con thì không có, không thì lấy ba hay năm cân loại bào ngư một cân hai mươi con cho các cậu?”
Thịnh Thác Lý, “....”
Thời Hạ và Lý Hoàn không khỏi cười vang.
“Anh Thành, hôm nay mất máu nhiều nha.” Thời Hạ vui vẻ khi người khác gặp họa.
Thẩm Nhất Thành hất