Thời Hạ và Lý Hoàn hẹn với nhau học nhóm ở KFC, chỗ này có điều hòa, có ăn, còn có đồ uống lạnh, là chỗ nghỉ thích nhất của học sinh.
Thành tích của Lý Hoàn không khác Thời Hạ trước kia, nhưng từ khi Bồng Dương về trường đi học đàng hoàng, Lý Hoàn cũng bắt đầu tĩnh tâm học tập.
Mục tiêu của cô là thi chung đại học với Bồng Dương, nhưng hiện tại xem ra, mục tiêu này có chút hão huyền.
Lý Hoàn cắn ống hút không rõ hỏi, “Thời Hạ, cậu muốn thi chung trường đại học với Thẩm Nhất Thành chứ?” Lấy thành tích của Thẩm Nhất Thành, đó chính là lựa chọn đầu quân cho Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng thành tích của Thời Hạ có lẽ không ổn lắm.
Thời Hạ nâng gò má suy tư một đề Toán học, nghe vậy thì không thèm để ý nói, “Tôi lại không ngốc, sao tôi có thể thi đậu chung một trường học với cậu ấy, trừ phi gặp quỷ.”
“Vậy sau này các cậu làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ?” Thời Hạ ngẩng đầu nhìn cô.
Lý Hoàn thở dài, “Cậu không nghe nói sao? Người trẻ tuổi yêu đương mà, tốt nghiệp cấp 3 chia ra một đám, tốt nghiệp đại học chia ra một đám, không dài lâu, cậu một chút cũng không lo?” Thẩm Nhất Thành chính là tên hại nước hại dân, thả ra không chừng gây họa cho bao nhiêu người nữa.
Thời Hạ nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng toát ra một câu, “Thật đúng là không lo lắng, thật ra, cậu đừng xem Thẩm Nhất Thành đẹp trai banh nóc, thật ra không có bao nhiêu nữ sinh chỉ dựa vào mặt có thể chịu được tính tình của anh ấy, nếu tôi không cần anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ chú cô sinh”
“Ý của chú cô sinh là định sẵn độc thân cả đời.” Thời Hạ lại bổ sung.
Lý Hoàn, “....” Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành đúng là tuyệt phối, từ đầu đến chân, đến da mặt, đều không phải ghép đôi bình thường.
Thời Hạ và Lý Hoàn ra khỏi KFC dự định đi dạo trung tâm thương mại, mới vừa đi hai bước, cánh tay đã bị một người phụ nữ bắt được, Thời Hạ hoảng sợ, còn chưa nói chuyện, người phụ nữ kia đã nghẹn ngào nói, “Cô bé ơi, con gặp qua đứa nhỏ này chưa?”
Thời Hạ bị người phụ nữ kia đưa một tấm ảnh chụp trước mắt, cô bé trên ảnh chụp mặc váy công chúa, cột hai cái sừng dê hai bên, rất đáng yêu.
Thời Hạ nhìn kỹ thì lắc đầu, “Chưa gặp qua.”
Người phụ nữ thoạt nhìn rất tiều tụy, lại đưa ảnh chụp cho Lý Hoàn xem, tràn ngập kỳ vọng nhìn cô, hy vọng cô có thể nói ra đáp án bà hy vọng.
Nhưng thật đáng tiếc, Lý Hoàn cũng không gặp qua.
Người phụ nữ hai mắt đẫm lệ cầm ảnh chụp đi hỏi người khác.
Thời Hạ nhíu mày, “Đây là trẻ con đi lạc?”
Lý Hoàn, “Đêm qua tôi xem tin tức, hình như nói gần đây có tổng cộng ba đứa trẻ đi lạc làm các phụ huynh hoảng sợ, Cẩm Thành của chúng ta nhỏ, đã nhiều năm chỉ có tin tức một đứa trẻ đi lạc, này thì hay rồi, trong vòng năm ngày ba đứa trẻ đi lạc, quá dọa người.”
Thời Hạ còn có chút ấn tượng với chuyện này, lúc Thời Hạ học cấp 3, vòng bạn bè trên WeChat còn trống, người chơi Weibo cũng rất ít, mọi người biết tin tức chủ yếu thông qua TV và báo chí, khoảng thời gian đó trên TV thường phát thông báo tìm người, phố lớn hẻm nhỏ, mọi người đều thảo luận chuyện trẻ con.
Sau này vụ án này ồn ào náo động một khoảng thời gian ở Cẩm Thành, không bắt được bọn buôn người cũng không tìm được trẻ con, nhưng cũng không lạc trẻ con nữa, chuyện này liền không giải quyết được gì.
Trong ấn tượng của Thời Hạ, vụ án này hình như không được phá.
Bọn buôn người đó đều làm một vụ thì đổi một chỗ, muốn bắt bọn họ thật sự rất khó.
Thời Hạ về nhà thì nhìn thấy rất nhiều người ở siêu thị, bọn họ đều xếp hàng thanh toán, nhớ tới hôm nay siêu thị làm hoạt động.
Siêu thị cũng chỉ có Lâm Vận và dì giúp việc, hai người luống cuống tay chân.
Thời Hạ đi vào cũng chưa nói gì, trực tiếp nhận dụng cụ quét mã trong tay Lâm Vận, “Dì ơi, con làm cho.”
Lâm Vận thở nhẹ nhõm một hơi, “Cảm ơn con, Hạ Hạ.”
Thời Hạ vừa hỗ trợ thu tiền vừa nhìn quanh, ngày thường Thẩm Nhất Thành đều ở chỗ này giúp đỡ, sao hai ngày nay thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thời Hạ ở siêu thị giúp đỡ đến buổi tối, siêu thị đóng cửa, Thời Hạ ngồi ở trên quảng trường nhỏ dưới lầu hóng mát.
Ngày mùa hè rất nóng, ngày thường hơn 9 giờ người hóng mát đã rất nhiều, trên quảng trường nhỏ nơi nơi đều là tiếng con nít ầm ĩ, nhưng mấy ngày nay có không ít người trên quảng trường nhỏ, nhưng con nít lại giảm đi rất nhiều, trong lòng mọi người đều có bóng ma, đứa trẻ nào cũng là cục cưng bảo bối của người trong nhà, nếu xảy ra sơ suất gì chính là muốn mạng của cả nhà người ta.
Thời Hạ nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi mà Thẩm Nhất Thành còn chưa về nhà.
Cháu gái Lệ Lệ học cấp 2 của bà cụ Vương sống tầng dưới đang trượt ván, Thời Hạ nhịn không được muốn lại đây trượt ván.
Lần này Thời Hạ tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, tuy đảo qua đảo lại không vững, nhưng cũng coi như duy trì cân bằng, có thể trượt được một đoạn ngắn.
Khi Thời Hạ cảm thấy bản thân tìm được bí quyết trượt ván, ván trượt đang đi về trước không biết sao đột nhiên không nhúc nhích nữa, Thời Hạ lập tức ngã sang bên cạnh, sau đó