Phó Vị Vũ gần đây gặp khó khăn.
Trước khi trở về Trung Quốc, chuyến bay đã bị hoãn 12 tiếng ở San Francisco, do hứng chịu trận mưa lớn hiếm có trong mười năm.
Sau 13 giờ bay, cuối cùng cô cũng về đến sân bay quốc tế Lục Thành.
Vượt qua biển Thái Bình Dương, cơn say máy bay vẫn còn chưa khỏi hẳn, cô ở trong phòng thay đồ VIP ở sân bay trang điểm lại để che đi vẻ hốc hác.
Cô nhìn gương, tô màu son môi đang thịnh hành nhất, mím môi nhẹ nhàng, khóe môi cong lên một chút cảm thấy thật hài lòng, màu son này quả thực rất tốt, cô nhìn chính mình ở trong gương cũng suýt chút nữa bị mê hoặc.
"Phó tiểu thư, chị chuẩn bị xong chưa? Các fan của chị đã đợi ở ngoài rất lâu rồi."
Trợ lý sinh hoạt của Phó Vị Vũ thậm chí không cho cô có cơ hội tự luyến, chạy vào phòng thay đồ thúc giục mời cô ra.
Trên con đường gia nhập làng giải trí, người hâm mộ chính là cơm cha áo mẹ của Phó Vị Vũ.
Phó Vị Vũ cất son môi và phấn nền vào túi, đội mũ lưỡi trai, nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trong gương, gật đầu hài lòng.
Lần này khi trở về từ San Francisco sau khi quay quảng cáo, công ty đã tiết lộ hành trình của cô với người hâm mộ, dù có mệt mỏi đến đâu thì cô cũng phải xuất hiện trước những người "yêu thương" mình một cách tốt nhất có thể.
Ngoài lối trang điểm tinh tế, trang phục khi ra sân bay cũng được chọn lựa kỹ càng.
"Phó tiểu thư, Nghệ Luân ca vừa gọi điện thoại yêu cầu cô trở lại công ty sau khi rời khỏi sân bay."
“Chờ đã, em nói lại một lần nữa đi.” Phó Vị Vũ hy vọng không phải vì thiếu ngủ mà tai của mình có vấn đề.
“Nghệ Luân ca muốn cô đi một chuyến về công ty trước.” Tiểu trợ lý vò đầu bứt tai giống như chim cút lặp lại lần nữa.
“Lừa đảo!” Phó Vị Vũ thấp giọng chửi rủa, ngữ khí ngược lại không hề hung dữ.
Người lật lọng chỗ nào cũng có, nếu Phó Nghệ Luân xưng thứ 2 thì không ai dám nhận thứ nhất.
Phó Nghệ Luân là anh trai ruột của Phó Vị Vũ, hiện là chủ sở hữu một công ty giải trí trong nước và cũng là người đại diện của Phó Vị Vũ, cô có được như ngày hôm nay đều nhờ vào việc có một kim chủ như vậy đứng sau lưng.
Không có gì đáng nói nếu nhân viên chăm chỉ làm việc để đền đáp sự đánh giá cao của ông chủ, nhưng Phó Nghệ Luân đã hứa với cô là sau khi quay xong quảng cáo này thì cô có thể nghỉ ngơi trong một tuần.
Về công ty làm gì? Vỗ tay mở tiệc ăn mừng? Hay muốn tạo bất ngờ cho cô?
"Không được, tôi sẽ gọi cho anh ấy."
Phó Vị Vũ vừa rời khỏi khu hải quan vừa gọi điện thoại, Triệu Điềm Điềm không dám làm mất lòng cả hai bên, ngoan ngoãn ngậm miệng đẩy hành lý đi về phía trước.
“Phó Nghệ Luân, sao anh lại kêu em về công ty?” Sau khi điện thoại kết nối Phó Vị Vũ gọi thẳng tên ông chủ, ngữ khí không được thân thiện cho lắm.
“Tổ chức tiệc mừng cho em nha.” Giọng nói lười biếng truyền vào ống nghe, giống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
"Mở tiệc mời khách như vậy sao anh lại không đến đón em gái của mình mà còn có thời gian ngủ để nữa?"
Cô liếc nhìn đồng hồ, 9 giờ 39 phút sáng, sân bay cách trung tâm thành phố một tiếng đi xe, nửa tiếng đi đường cao tốc, hôm nay là ngày làm việc, đường cao tốc trên cao rất hay tắc đường.
Phó Vị Vũ quá hiểu Nghệ Luân, thà ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão rồi tới công ty trễ cũng được, chứ tuyệt đối sẽ không dậy sớm để bị vây trong giờ cao điểm kẹt xe.
"Anh yêu, anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Hay lắm, trong điện thoại truyền tới một giọng nữ mông lung, dính người đến mức khiến người ta nổi da gà.
Phó Vị Vũ trợn mắt nhìn trời, cúp điện thoại, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.
Giọng nói vừa nãy lại khác với giọng nữ trước đây, mới một tuần lại đã thay đổi phụ nữ.
Haiza, đàn ông thực sự không phải là thứ gì tốt.
"Vũ Vũ! ——"
Ngay khi rời khỏi khu vực hải quan, đám đông ào tới như một cơn sóng mãnh liệt, Phó Vị Vũ lập tức điều chỉnh lại tư thế, mỉm cười vẫy tay chào những người hâm mộ đến đón dưới sự bảo vệ cẩn thận của một số vệ sĩ áo đen và nhân viên bảo vệ.
Đối mặt với đông đảo người hâm mộ, Phó Vị Vũ không những không hề tỏ ra bực bội mà còn cười rất ngọt ngào, các fan liền la hét điên cuồng, cầm điện thoại