Kỹ năng phối hợp diễn giữa Phó Vị Vũ và Thư Tịnh đã vượt xa sự mong đợi của đạo diễn.
Cảm xúc mà hai người thể hiện không phải chỉ là loại tự nhiên thông thường, bất cứ cảnh quay nào của hai người cũng hết sức thuận lợi, dễ dàng được thông qua.
Thận trọng cân nhắc, đạo diễn quyết định họp bàn với tổ sản xuất, đại khái là muốn tăng thêm đất diễn cho anh, đẩy mâu thuẫn của bộ phim lên tới đỉnh điểm, khiến cho nữ chính trở nên càng mạnh mẽ hơn, từng bước bắt đầu con đường lập nghiệp của mình.
Nhưng quyết định này của đạo diễn rõ ràng là đã ảnh hưởng tới cảm xúc của một số người.
Vô duyên vô cớ bị cắt giảm cảnh diễn, vậy mà bây giờ nam hai lại được thêm cảnh, điều này làm cho Quan Niệm vốn có thành kiến với Thư Tịnh cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Anh ta trực tiếp đi tìm đạo diễn để hỏi lý lẽ.
“Từ đạo! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Thư Tịnh lại hơn tôi tới 120 cảnh?”
Từ đạo không phải là không nghĩ tới hậu quả của chuyện này, nhưng thành quả cuối cùng của một bộ phim quan trọng hơn cảm xúc của diễn viên.
Đưa ra quyết định thì phải chịu được hậu quả, nếu không phải đã xem xét các phương diện lợi ích, thì ông cũng sẽ không đứng ra nói những lời này.
Nhà sản xuất vẫn sẽ trả đủ tiền catse như ban đầu cho Quan Niệm, như vậy sẽ không gây ra bất cứ tổn thất kinh tế nào cho công ty của anh ta.
Đạo diễn là người thẳng thắn, ông không quanh co lòng vòng với Quan Niệm: “Bộ phim này cũng không phải chỉ nói về tình yêu, tuyến tình cảm của nam nữ chính thực chất chỉ là yếu tố phụ mà thôi.
Nam hai là nhân vật phản diện, theo lý mà nói thì nhân vật này sẽ giúp phát triển kịch bản, làm nổi bật lên tính cách của nữ chính.”
“Đúng vậy! Hơn nữa, cậu vẫn nhận được catse như ban đầu, kiếm lời được không ít đâu nha! Như vậy thì cậu cần gì phải so đo ở đây?”
Hôm nay, nhà sản xuất Tôn cũng có mặt ở phim trường, ông ta phụ họa đôi câu cùng với Từ đạo để trấn an Quan Niệm.
“Nhưng tôi muốn được diễn!”
Quan Niệm mặc dù có vấn đề về nhân phẩm, nhưng anh ta vẫn rất yêu quý công việc của mình.
“Tôi biết cậu yêu công việc của mình, nhưng đạo diễn và nhà sản xuất cũng chỉ là vì giá trị của tác phẩm mà cân nhắc.
Tôi hứa, bộ phim “Con nhặng” sắp tới của tôi sẽ cân nhắc cậu làm nam chính.”
Nhà sản xuất Tôn khéo léo, hết lời ngon ngọt.
Ông không tin mình không thể giải quyết được vấn đề của Quan Niệm.
Bộ phim “Con nhặng” là một dự án quan trọng, vẫn luôn được coi là chế tác cấp độ S.
Hàng năm, mỗi một phần của bộ phim này đều bạo hồng, nâng đỡ không ít người mới.
Quan Niệm tuy có kỹ năng diễn xuất, nhưng lưu lượng của anh ta lại không đủ, mấy năm nay, sự nghiệp của anh ta đã bắt đầu xuống dốc rồi.
Suy xét tình huống của bản thân, Quan Niệm cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
“Anh Tôn! Phần tiếp theo của bộ phim, anh sẽ cân nhắc em làm nam chính sao?”
Nhà sản xuất Tôn vỗ vỗ bả vai của Quan Niệm, trịnh trọng gật đầu: “Nhất định sẽ cân nhắc.”
“Vậy trước hết, em xin được cảm ơn anh Tôn.
Từ đạo! Ông cứ dựa theo kịch bản mới mà quay đi.
Đến cảnh quay của tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.”
Cuối cùng nhờ nhà sản xuất Tôn và đạo diễn Từ hai người kẻ xướng người họa, nên Quan Niệm mới miễn cưỡng chấp nhận kịch bản mới.
“Được! Vậy chúng ta chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.”
“Công ty của tôi còn có việc, không làm phiền mọi người quay phim nữa.
Hôm nào có thời gian, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa cơm.”
Nhà sản xuất Tôn nói xong, cũng rời khỏi phim trường luôn.
Tại một nơi vắng vẻ không người qua lại, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện.
“Ông chủ Thư! Tôi đã sắp xếp công việc theo ý của cậu rồi, cậu còn gì không hài lòng không?”
“Tối nay, tôi mời ông ăn một bữa.”
Thư Tịnh ngồi đợi ở trên xe, tay xoay khối rubik.
“Ôi! Sao tôi có thể để cho cậu mời được, muốn mời thì cũng phải là tôi mời!”
Tôn Lập Kiên nghĩ, Thư Tịnh vốn không thích tham gia những kiểu xã giao như vậy, không ngờ anh lại mời ông ta, lúc này, ông ta thật muốn khoe khoang chuyện này ở trên mạng, nhưng ngoài miệng, ông ta vẫn phải khách khí từ chối.
“Không ăn được rồi.”
Ngón tay thon dài, trắng nõn linh hoạt di chuyển trên các khối ô vuông, biểu cảm chăm chú, giống như không muốn nhiều lời tốn sức thêm nữa.
“Ăn ăn ăn!” Tôn Lập Kiên hoảng sợ.
“Ông chọn địa điểm rồi gửi cho tôi! Tôi còn phải xem kịch bản mới.
Tối ngày mai, tôi không có cảnh quay với Vũ Vũ, ông có thể gọi cô ấy đi ăn cùng, nhưng ông nhớ là phải lấy danh nghĩa của ông.”
Tôn Lập Kiên buồn bực, muốn mời khách thì cứ mời đi, sao lại phải ra vẻ thần bí như vậy? Lại còn lấy danh nghĩa của người khác? Đúng là chuyện hiếm gặp.
“Được! Cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ làm cho mọi người được chơi vui vẻ, tiền cậu bỏ ra cũng sẽ không uổng phí.”
Thư Tịnh cong khóe miệng, lập tức cúp điện thoại.
Khối rubik ở trong tay của anh cùng lúc đó cũng được xoay xong.
*
Nhà sản xuất Tôn chọn một câu lạc bộ tư nhân, mời tổng cộng mười diễn viên chính.
Diễn viên ai cũng vui vẻ, muốn tận dụng cơ hội này để làm thân với Tôn Lập Kiên.
“Bộ phim này tôi có thể mời mọi người đến diễn quả thực là một niềm vinh hạnh lớn! Mong rằng mọi người sẽ cùng nhau cố gắng, tương lai nhất định sẽ được đền đáp.
Ly rượu này, tôi xin phép được uống cạn trước, mọi người cứ tự nhiên!”
Tôn Lập Kiên là người Đông Bắc, nên ông ta rất ngay thẳng, nghĩa khí.
Mọi người nâng ly cạn chén, nâng cốc ngôn hoan, chỉ có Thư Tịnh và Phó Vị Vũ giống như người đứng xem, lẳng lặng uống nước lọc, gắp thức ăn.
Chỉ cần cô động tới rượu là ngay lập tức, Phó Nghệ Luân sẽ ngăn cô lại.
Dù hai anh em đang giận nhau, nhưng Phó Nghệ Luân vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Nhìn anh uống ly rượu vào bụng, Phó Vị Vũ không khỏi cảm thấy đau lòng.
Khi anh uống tới ly thứ năm, rốt cuộc thì cô cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên cản: “Đừng uống quá nhiều! Ngày mai anh còn phải làm việc đấy!”
Phó Nghệ Luận dừng lại nhìn cô, cười nói: “Không sao đâu! Khó lắm mới có dịp vui như vậy.
Chỉ là mấy ly rượu vang thôi mà, không có việc gì đâu!”
Phó Vị Vũ không nói hai lời, liền đoạt lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Không phải là muốn uống sao? Em uống với anh!”
Thư Tịnh ngồi ở phía sau thấy cô uống nhanh như vậy, thì liếc mắt với Tôn Lập Kiên, ý bảo ông ta phải có chừng mực.
Đây là bữa tiệc thưởng thức ẩm