“Nếu đã về nhà thì ở thêm vài ngày đi, bầu bạn với mẹ con.” Phó Triệu Văn nhìn có vẻ nghiêm khắc, tính khí có kiềm chế đôi chút.
Ông nói xong câu đó thì liếc mắt nhìn qua Lộc Kiều và bạn trai của cô ấy, sau đó nói với chị Quế: “Chị Quế, chút nữa chị qua dọn dẹp phòng khách bền phía bắc đi, nếu là khác của cô chủ thì cũng đừng qua loa.”
Nghe vậy sắc mặt mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Là mặt trời mọc hướng tây sao? Lúc trước người khinh thường Lộc Kiều nhất chính là người cổ hủ Phó Triệu Văn.
Hiện tại ngoài Phó Vị Vũ ra, ông là người đầu tiên mở lời giữ cô ấy ở lại.
Nhưng mà ông chủ đã nói như vậy, những người khác cũng không tiện nói gì thêm.
Chị Quế đáp lời rồi mau chóng chóng đi tìm người làm việc.
Phó Triệu Văn nói xong thì lập tức quay người đi, không có bất cứ biểu cảm nào.
Phó Vị Vũ nhìn theo bóng lưng rời đi của ông, theo phản xạ đi theo vài bước: “Ba!”
Phó Triệu Văn đưa lưng về phía cô, dừng chân lại.
Phó Vị Vũ cười nói: “Cảm ơn ba.”
Cho dù xuất phát từ mục đích gì, ông nhượng bộ như vậy, cô cũng không có lý do gì để xụ mặt tiếp.
Phó Triệu Văn không quay đầu lại, nhưng Phó Vị Vũ vẫn thấy ông gật đầu thật khẽ, sau đó rời khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Phó Vị Vũ nhìn ra hôm nay ông không ăn mặc nghiêm túc như lúc làm việc thường ngày, mà là thay đổi một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, hơi nghiêng về kiểu vận động: “Hôm nay ba còn đi ra ngoài đánh golf sao?”
Golf là môn thể thao yêu thích nhất của Phó Triệu Văn, cho dù là mùa hè hay mùa đông, chỉ cần có thời gian rảnh thì ông sẽ đến sân golf gần đây chơi.
Nhưng hôm nay là giao thừa, sân golf đã đóng cửa.
Chu Như Tuyết cười nói: “Ba con có hẹn với bác Trương của con, bọn họ có chút chuyện cần nói.
Ông ấy thấy hôm nay là giao thừa, muốn cùng ăn tất niên với con cái nên hẹn gặp ở sân bóng gần nhà, hơn nữa còn chỉ cho bác Trương của con hai tiếng đồng hồ thôi.”
“Xem ra là có chuyện quan trọng.” Phó Vị Vũ như đang suy nghĩ gì đó, nói.
Chu Như Tuyết gật đầu: “Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm tối, mẹ bảo người làm chuẩn bị chút trái cây.
Mấy người trẻ tuổi các con tự đi chơi trước đi.”
Sau lúc nói chuyện trong phòng Phó Triệu Văn, Chu Như Tuyết có thái độ hiền hòa với Lộc Kiều hơn một chút, khách khí với người ta, còn dặn dò Phó Nghệ Luân chiêu đãi khách cho tốt.
Phó Nghệ Luân thầm nói trong lòng một câu “Chuyện quái gì thế này”, những vẫn làm theo.
“Tiểu Vũ, phòng của con mẹ đã bảo người làm quét dọn rồi.
Con có thể dẫn bạn con lên đó chơi.”
“Dạ, con dẫn Kiều Kiều lên lầu trước ạ.” Vừa lúc cô cũng có chuyện muốn nói riêng với Lộc Kiều.
Mà ngay lúc mở cửa phòng ra, ký ức của cô như quay về năm năm trước.
Mỗi một góc trong căn phòng này đều là dấu vết theo đuổi thần tượng của cô, giống hệt như lúc cô rời đi.
“Wow, cậu thế nhưng còn giữ lại mất thứ này.
Tớ biết rồi nhé, lúc trước cậu không muốn về nhà chỉ sợ là vì nơi này đều là thứ liên quan đến Thư Tĩnh đúng không?”
Lộc Kiều nhìn vách tường tràn đầy poster và gối ôm hình người trên giường, cười đến vô cùng gian manh.
Sau lúc cãi nhau với người nhà, cô cũng không quay về nữa, dù cần đồ vật gì cũng nhờ Nghệ Luân giúp đỡ.
Sau đó gameshow xảy ra chuyện, cô thoát phấn cũng không bảo người dọn dẹp mấy thứ này.
Không ngờ mấy thứ này vẫn còn giữ mãi cho đến bây giờ, hơn nữa trong phòng cũng không có lấy một hạt bụi, đều giống như còn mới vậy.
“Nhất định mẹ cậu biết những thứ này rất quan trọng với cậu, cho nên mới giúp cậu nâng niu bảo vệ như vậy.” Lộc Kiều quan sát từng món đồ trong phòng, dù không quen thuộc, nhưng từ dấu vết có thể thấy là rất được nâng niu, ngay cả một hạt bụi cũng không có.
“Thật tốt!” Lộc Kiều khoác tay lên vai Phó Vị Vỹ, như cảm thán nói: “Nếu tớ có người mẹ như vậy thì tốt rồi.”
Gia đình Lộc Kiều có chút phức tạp.
Khi còn nhỏ nhà cô ấy cũng rất giàu có.
Sau đó công ty ba cô ấy phá sản, ông ấy nhảy lầu tự sát.
Mẹ cô ấy cũng vì vậy mà bị đả kích, tinh thần trở nên không ổn định, có một hôm còn dẫn theo Lộc Kiều chạy ra bờ biển, định dẫn theo cô ấy xuống biển.
Nước biển lạnh lẽo thấu xương chui vào từng lỗ chân lông của cô ấy.
Cô ấy cố hết sức giãy giụa, cuối cùng một cơn sóng biển đã tách rời hai mẹ con họ.
Khi còn nhỏ Lộc Kiều có học bơi, cô ấy dựa vào bản năng sinh tồn bơi vào bờ.
Nhưng cũng vì vậy, cô ấy đã trở thành trẻ mồ côi.
Sau khi ba mẹ mất, Lộc Kiều theo quy định bị đưa vào trại trẻ mồ côi.
Không bao lâu cô ấy được một gia đình bình thường nhận nuôi.
Gia đình đó cũng khá rộng lượng với cô ấy, cũng làm cô ấy may mắn được quen biết Phó Vị Vũ ở trường học.
Rất nhiều người cho rằng quá khứ thơ ấu của Lộc Kiều đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy.
Cô ấy không thích học hành, đi gây chuyện khắp nơi, giống như một con nhóc không được dạy dỗ.
Chỉ có Phó Vị Vũ tinh ý nhận ra, cô ấy vẫn luôn lạc quan mà sống, luôn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè bên cạnh mình.
Lúc học trung học cơ sở, Phó Vị Vũ bị mấy tên lưu manh bên ngoài trường bắt nạt.
là Lộc Kiều đã che chở cô, còn mời cô ăn kem, là loại kem một đồng tiền một cây kem ở quầy bán quà vặt.
Rất rẻ tiền, nhưng lại vô cùng ngon.
Cứ thế các cô quen biết nhau, làm bạn với nhau mười mấy năm vẫn chưa bao giờ cắt đứt liên lạc.
“Cậu còn nhớ bà ấy sao?” Phó Vị Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại, hỏi Lộc Kiều câu hỏi đã thật lâu chưa hỏi này.
“Nhớ, nhưng mà đã quá lâu, tớ không còn nhớ rõ bà ấy trông thế nào rồi.”
Lộc Kiều biết cô hỏi ai, là người phụ nữ muốn dẫn cô ấy đi chết cùng kia.
Khi còn nhỏ, cô ấy ở trong biển thật sự rất sợ hãi.
Dẫn đến một thời gian dài sau đó đã đóng chặt tất cả ký ức.
Nếu không phải viện trưởng trại trẻ mồ côi tìm người làm tư tưởng tâm lý cho cô ấy thì có lẽ cô ấy đã bị bệnh tự kỷ rồi.
“Khi đó mẹ cậu…”
“Haizz.
Cậu đừng an ủi tớ mà, tớ không yếu ớt và giả vờ giả vịt như vậy.
Tớ biết khi đó bà ấy chịu áp lực tinh thần rất lớn, không thể chịu được tra tấn trong nội tâm mới có thể làm ra loại chuyện này.
Hiện tại mọi chuyện đã qua, chỉ là thỉnh thoảng tớ vẫn nhớ đến bà ấy.
Nghĩ, nếu bà còn sống chắc có lẽ đã được nhìn thấy tớ kết hôn, sinh con.” Lộc Kiều ngồi bên mép giường Phó Vị Vũ, đôi mắt giống nai con chợt lóe lên tia sáng gì đó, trên khuôn mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Hiện tại cô ấy thật sự sống rất hạnh phúc.
Phó Vị Vũ không nhịn được nỗi xúc động, tiến lên ôm lấy cô ấy: “Đừng nghĩ về bà ấy nữa, sau này tớ chính là người thân của câu.”
“Này này này, tớ nói này, cậu đây là chuyện thế nào vậy? Sao yêu đương vào lại trở nên xúc động như vậy chứ? Thật là buồn nôn!” Lộc Kiều bày ra dáng vẻ chán ghét, nhưng khóe miệng lại khẽ mỉm cười.
“Mặc kệ, tớ buồn nôn như vậy đó! Cậu có chịu hay không?” Phó Vị Vũ quấn lấy cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy đồng ý mới thôi.
“Muốn làm mẹ tớ? Chiếm tiện nghi của tớ sao? Nếu bạn trai cậu biết cậu có một đứa con gái lớn như vậy, có khi anh ta sẽ sầu chết mất.” Lộc Kiều cười trêu ghẹo.
“Cậu nói bậy bạ gì thế, ai muốn