Cơm no rượu say, ca hát kết thúc, mọi người cũng giải tán.
Thư Tịnh vẫn luôn muốn làm một việc, đó chính là được nắm tay cô cùng đi về nhà.
Nhưng mà, anh là nhân vật của công chúng nên không được phép làm như vậy, chỉ có thể lưu luyến đợi trợ lý đến đây đón người.
Hiện tại, trong giới giải trí vẫn chưa ai biết hai người họ đang sống trong cùng một khu chung cư.
Mặc dù hai người họ đã đính hôn, nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng.
Phó Vị Vũ cố gắng tránh né không ra vào cùng lúc với anh, cho nên mỗi người gọi một chiếc xe riêng đi trở về.
Dọc theo đường đi, xe của Thư Tịnh vẫn luôn theo sát phía sau xe của Phó Vị Vũ.
Lúc đến gara anh mới đi lên nắm tay của cô.
Phó Vị Vũ còn có chút lo lắng, Thư Tịnh đã cười nói: “Anh xem rồi, không có paparazzi.”
Vừa nói anh còn cào nhẹ trong lòng bàn tay cô.
Phó Vị Vũ thấy cả người đều tê dại, bên tai nóng lên, cùng anh nắm tay nhau đi vào thang máy.
Ở trong không gian hẹp này, hai người đứng song song với nhau.
Phó Vị Vũ cảm thấy rất rõ ràng là cơ thể của anh vẫn luôn dựa sát vào cô.
Lúc ban đầu cô còn có chút rụt rè mà né tránh, làm cho Thư Tịnh bất mãn.
Anh đổi từ nắm tay sang ôm vai cô, mạnh mẽ cố định khoảng cách của hai người.
“Lại đụng nữa anh sẽ hôn em đấy.” Thư Tịnh còn uy hiếp cô.
Phó Vị Vũ thật sự có chút dở khóc dở cười: “Trong thang máy có theo dõi, sẽ bị quay lại bây giờ.”
“Quay lại thì quay lại đi, hệ thống an ninh này là do công ty của anh họ em làm, chẳng lẽ em không tin kỹ thuật của anh họ em sao?”
Đương nhiên Phó Vị Vũ rất tin tưởng sự lợi hại của Tô Thời Dịch, nhưng mà cô không tin người đàn ông trước mặt này sẽ an phận thủ thường.
“Nhưng mà, dù sao nếu để người khác nhìn thấy cũng không tốt…”
Đột nhiên miệng bị lấp kín lại, Phó Vị Vũ không thể nói hết phần còn lại.
Thư Tịnh thế nhưng hôn cô ngay trong thang máy, đối diện với camera mà hôn.
Lúc mới đầu chỉ là cách trừng phạt bịt miệng mà thôi, nhưng sau khi thấy cô muốn giãy giụa, anh giữ chặt lấy cô, bá đạo hôn sâu.
Phó Vị Vũ ngây ngẩn cả người, anh đúng là quá bắt nạt người khác mà.
Chờ đến lúc thang máy dừng lại, anh mới thỏa mãn mà buông cô ra, còn ôm mặt cô vào lòng mình, ôm chặt cô, không để camera ghi lại dáng vẻ thẹn thùng lúc này của cô.
Dáng vẻ e lệ này của cô chỉ có thể cho một mình anh xem.
Khi ra khỏi thang máy, Phó Vị Vũ mới rời khỏi lồng ng,ực anh: “Em đến nơi rồi, anh về đi.”
Bọn họ cùng ở một tòa lầu, nhưng lại không cùng tầng.
Sau khi Thư Tịnh đưa cô đi lên, anh còn tưởng là cô sẽ giữ anh lại, nhưng cô nói như vậy thật sự làm anh quá thương tâm rồi.
Anh lùi về sau một bước, khom người dùng một ngón tay nâng cằm cô lên, hỏi: “Chúng ta đã đính hôn rồi, có phải là nên ở cùng nhau không?”
Phó Vị Vũ chớp mắt, không nói một lời nào.
“Vũ Vũ, em không muốn ở cùng với anh sao?”
Không phải cô không muốn, mà là cô chưa suy nghĩ kỹ càng.
Mặc dù hiện tại họ đã là hôn phu, hôn thê của nhau, người nhà hai bên cũng không nói gì về loại chuyện này.
Nhưng mà, vẫn còn có người chưa thừa nhận mối quan hệ của bọn họ.
Căn chung cư này là Phó Nghệ Luân mua cho cô.
Đã năm năm trôi qua, cho dù là công việc hay sinh hoạt, nơi này vẫn luôn có hồi ức của bọn họ.
Sau khi Thư Tịnh đến nhà cô vào hôm tết âm lịch, trong cơn tức giận, Phó Nghệ Luân đã mua vé máy bay đi ra nước ngoài.
Đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh ấy đâu, cô đã làm rất nhiều cách nhưng vẫn không liên lạc được với anh ấy.
Nếu như bây giờ anh ấy trở về và phát hiện cô đã dọn đi nơi khác, còn ở nhà của Thư Tịnh thì họ còn có thể tiếp tục làm anh em hay không cũng là một vấn đề.
“Mặc dù việc làm ba năm trước của anh em là không đúng, nhưng hơn một tuần nay em vẫn không liên lạc được với anh ấy.
Ít ra em cũng phải chờ đến lúc gặp mặt anh ấy, cùng anh ấy nói rõ tất cả thì em mới có thể suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào.”
Sắc mặt của Thư Tịnh chợt trở nên ảm đạm, bàn tay đang nâng cằm cô cũng chậm rãi thu lại rồi rủ xuống, độ ấm trong mắt cũng giảm đi vài phần.
Nhưng khóe miệng của anh vẫn gợi lên nụ cười: “Được, anh chờ em.
Nhưng nếu anh muốn đến phòng em thì em cũng không được từ chối anh đâu nhé.”
Phó Vị Vũ hơi chần chờ một chút rồi gật đầu.
Thư Tĩnh xoa đầu cô: “Hôm nay em cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Phó Vị Vũ ấn vân tay mở cửa phòng ra.
Cô không kéo cửa ra ngay mà hơi dừng tay trên then cửa một chút, ngay lúc Thư Tịnh chuẩn bị xoay người rời đi thì cô đột ngột buông ra, chạy về phía anh, nhón mũi chân lên hôn anh một cái.
Hành động đột ngột bất ngờ này của cô làm tan biến hết thảy chút âm u nho nhỏ vừa xuất hiện trong lòng anh, thay vào đó chính là mật đường vui sướng.
“Hôm nay em rất vui vẻ vì được song ca cùng anh, ngủ ngon nhé.”
Nói xong cô chạy thật nhanh giống như một chú nai con vậy.
Để lại một mình anh mỉm cười cong mắt ngoài hành lang trống vắng.
Tất cả đồ điện và đèn điện trong nhà Phó Vị Vũ đều là do công ty nhà anh họ cô khai phá, có thể điều khiển bằng giọng nói, chỉ cần mở cửa và nói một câu là sẽ tự động mở ra.
Cô cởi giày đi đến phòng để quần áo bên cạnh hành lang để cởi áo khoác, sau đó mới đi vào phòng khách.
Đi được vài bước, cô đột nhiên nhìn thấy một người nằm trên sô pha.
Cô cảnh giác mà dừng chân lại, sau đó duỗi cổ ra quan sát.
Sau khi thấy được phong cách ăn mặc của người kia, cô nhanh chân bước qua đó.
“Anh? Anh về lúc nào vậy? Sao anh lại nằm ở đây?”
Người ngủ trên sô pha chính là Phó Nghệ Luân.
Trời lạnh như vậy mà anh ấy không mở máy sưởi, trên người cũng không đắp tấm chăn lông nào.
Anh ấy cứ thế mà mặc một bộ quần áo nỉ nằm ngủ ở chỗ này, mặt quay vào ghế sô pha.
Phó Vị Vũ thấy tai anh ấy giật nhẹ, nhưng anh ấy không hề đáp lại cô.
Cô nghĩ có lẽ anh ấy vẫn còn tức giận, nên cũng không nói gì thêm nữa.
Cô đi vào phòng để quần áo, lấy cái chăn lông ra đắp lên người anh trai mình.
Sau đó cô định đi lên lầu tắm rửa.
Nhưng Phó Nghệ Luân lại đột nhiên lên tiếng: “Vũ Vũ.”
Giọng anh ấy rất nghẹn ngào.
Phó Vị Vũ dừng bước chân rồi quay đầu lại: “Anh dậy rồi à?”
“Em đi ra ngoài cùng thằng nhóc kia à?” Anh ấy hỏi với giọng buồn rười rượi.
Phó Vị Vũ không phủ nhận.
“Rốt cuộc em có xem anh là anh trai của em không vậy?” Lúc này đây cảm xúc của anh còn kích động hơn lúc trước, chỉ là anh ấy chìm đắm như vậy càng khiến người khác phải lo lắng hơn.
“Mấy ngày qua anh đã đi đâu vậy? Em gọi anh cũng không nghe máy, chị Susan cũng không nói cho em biết.
Anh có biết là em lo lắng cho anh biết chừng nào không?”
Phó Nghệ Luân không nói không rằng mà biết mất, Phó Vị Vũ tìm anh ấy khắp nơi, vẫn luôn không liên lạc được với anh ấy.
Cô nghĩ nếu anh ấy vẫn không chịu xuất hiện thì có lẽ cô sẽ gọi điện báo cảnh sát mất.
“Anh tức giận, không muốn nghe điện thoại.” Giọng điệu ủ rũ khiến người nghe dở khóc dở cười.
“Ấu trĩ.” Phó Vị Vũ tức giận nói.
Phó Nghệ Luân lập tức đứng lên từ ghế sô pha, hung dữ trừng mắt nhìn Phó Vị Vũ.
Ngay khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy kèm theo cái cằm lấm tấm râu của anh ấy, Phó