“Vì sao anh lại ở đây ?”
Trước mặt bà, Vị Vũ chỉ có thể cùng diễn trò vui vẻ với Thư Tịnh.
Vừa ra tới cửa, cô không nhịn được nữa, nhanh chóng hỏi tội anh.
“Anh đến thăm bà ngoại.” Thư Tịnh bình tĩnh trả lời, miệng cười như gió mùa xuân(*), ngữ khí bình thản, mang theo chút lười biếng tựa như chú mèo vừa thức dậy.
“Đừng nhận bừa họ hàng.
Mặc kệ anh có mục đích gì thì về sau cũng đừng đến đây nữa, tránh cho mọi người hiểu lầm.”
Ba năm trước, hai người đã cắt đứt liên hệ với nhau, vậy nên không có lý do gì để ba năm sau lại tiếp tục dây dưa không rõ.
Phó Vị Vũ cũng không cho rằng Thư Tịnh lạnh lùng, cao lãnh kia sẽ thay đổi.
“Hôm nay anh đến thực sự chỉ là vì trả lại tiền cho bà, không có mục đích khác.”
Nghĩa là, cô đang tự mình đa tình, suy nghĩ quá nhiều.
“A, chỉ là mười đồng thôi mà, đâu cần phải chạy tới tận đây ? Anh cũng thật là biết giữ lời hứa nha.”
Thư Tịnh nghe vậy, liền biết cô đang châm chọc, nhưng anh cũng không để trong lòng, nhìn cô với ánh mắt của người phạm lỗi: “Anh xin lỗi việc xảy ra ở sân bay trước đó.”
Phó Vị Vũ sững sờ, không nghĩ anh sẽ nói chuyện đó.
“Anh không biết ở đó có fan hâm mộ, chỉ là trùng hợp gặp mặt.” Anh hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
Phó Vị Vũ cũng không để tâm, chỉ coi là vô tình gặp nhau “ Vậy không còn việc gì nữa giữa chúng ta.
Sau này tốt nhất là không nên gặp lại, nếu không, fan lại cho rằng tôi cọ nhiệt anh.”
Ba năm trước, cô tỏ tình thất bại, chìm sâu trong vòng xoáy dư luận, trở thành đối tượng bị chỉ trích.
Mà anh lại coi như không có gì, cũng không lên tiếng.
Cô đã sai khi thích một người đàn ông tồi, gây chuyện xong liền bỏ đi.
“Vũ Vũ, chuyện năm đó …..”
“Chuyện năm đó, tôi đã sớm quên rồi, còn có, chúng ta cũng không phải là thân thiết, chỉ có người quen và fan hâm mộ mới có thể gọi tôi là Vũ Vũ.”
Về chuyện năm đó, một câu Vị Vũ cũng không muốn nhắc tới, đặc biệt là từ miệng anh nói.
Thư Tịnh gật nhẹ, tôn trọng mong muốn của cô, “Được”
Phó Vị Vũ không muốn tiếp tục ở lại cùng anh.
Cô gọi Điềm Điềm rồi quay đầu bước đi.
Nhìn cô dứt khoát bước lên xe, ánh mắt Thư Tịnh trở nên thâm thúy hơn, nụ cười trên miệng cũng thu lại.
Không biết qua bao lâu, Thư Tịnh về lại xe của mình, nhưng anh không khởi động xe, mà lấy điện thoại phát Wechat cho Sở Trạch : “Ra uống rượu đi.”
“Sở Trạch” là bạn từ thời cao trung của Thư Tịnh; hai người từng cùng tham gia một ban nhạc.
Ba năm nay, người này đã bạo hồng, nổi tiếng khắp đất nước.
Sở Trạch vẫn chưa trả lời tin nhắn nên Thư Tịnh trực tiếp lái xe đi tìm người.
Mới đi được 3km, còn chưa tới cao tốc, Thư Tịnh đã nhìn thấy Phó Vị Vũ cùng Triệu Điềm Điềm đang đứng ở ven đường.
Dừng xe lại, anh bước đến hỏi họ: “Xe bị làm sao vậy?”
Phó Vị Vũ không lên tiếng, Triệu Điềm Điềm đành yếu ớt trả lời: “Lốp xe cán phải đinh, mà bọn em lại không biết thay.”
“Lốp xe nào ?”
“Em không biết, chắc là cái bên phải phía sau.” Triệu Điềm Điềm chỉ nhìn hệ thống xe cảnh báo, chứ không có thực sự kiểm tra.
Cô không biết cái lốp nào có vấn đề, cũng không hiểu về vấn đề này lắm.
“Lấy hộp sửa chữa dự phòng ở phía sau cùng cái kích ra đi.” Thư Tịnh vừa nói, vừa xắn tay áo trắng lên.
Nhìn bộ dạng như vậy, Phó Vị Vũ biết anh đang chuẩn bị thay lốp xe cho bọn họ.
“Không cần đâu, tôi sẽ gọi người tới kéo xe đi.” Cô không muốn nhờ vả anh, lại càng không muốn phải mắc nợ anh.
“Nhưng họ nói xe kéo phải chờ ít nhất 1 giờ nữa, hơn nữa nếu xe kéo đi thì chúng ta về thế nào hả chị ?”
Ở đây bắt xe không tiện, không lẽ cô phải để cho một nữ minh tinh đang nổi tiếng đứng ven đường 1 giờ sao ? Triệu Điềm Điềm rất băn khoăn không biết phải làm sao.
Khó khăn lắm mới có một người giúp đỡ, cô không muốn từ chối ý tốt này.
“Em có còn muốn nhận tiền lương tháng này không, tiểu Triệu ?”
Liên quan đến nguồn kinh tế, Triệu Điềm Điềm không thể không ngậm miệng lại, ngoan ngoãn cùng cô chờ xe kéo đến.
Phó Vị Vũ cũng quay lưng đi, tiếp tục chờ đợi.
“ Thư Tịnh, anh đang làm gì với xe của tôi vậy ?”
Anh chẳng những không từ bỏ ý định, trái lại, còn đến xe của mình lấy hộp dụng cụ ra.
“Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa.
Hai người cứ tiếp tục chờ đợi như vậy sẽ không tốt.
Em cứ coi anh là nhân viên sửa xe là được, không cần phải để tâm đến.”
Trời càng ngày càng tối, gió cũng to hơn.
Phó Vị Vũ đứng không vững trong gió, xoa hai tay cảm thán đúng là gió mùa thu.
“ Tiểu Triệu, em gọi hủy bỏ xe kéo đi.”
Cô cũng không có cố chấp đến cùng, sau đó liền ngầm cho phép Thư Tịnh thay lốp xe của mình.
Trang bị trong xe của Thư Tịnh rất đầy đủ, cộng với động tác nhanh lẹ nên chưa đến mười phút, anh đã sửa xong.
Chuyên nghiệp giống như một người thợ sửa xe vậy.
Chỉ là cô chưa từng thấy người thợ sửa xe nào lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy mà thôi.
Trong những năm qua, dường như nhan sắc ấy vẫn không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng sạch sẽ, gọn gàng ấy.
Nếu có thay đổi thì chỉ là bớt đi vẻ ngây thơ, thay vào đó là sự thành thục trưởng thành.
Nét mặt anh cũng sắc nét hơn, dáng người cũng rắn rỏi hơn.
Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, dễ khiến cho người ta chìm đắm vào đó.
“Chỉ là thay lốp xe tạm thời, không thể sử dụng trong thời gian dài được.
Khi đến nội thành, em hãy đến tiệm sửa xe để bảo trì lại.”
Thư Tịnh sắp xếp lại dụng cụ rồi ra vẻ thân thiết, giao xe lại cho cô.
Phó Vị Vũ hoàn hồn lại, nhìn thấy tay anh dính bẩn, theo thói quen lấy khăn ướt của mình đưa cho anh:
“Tôi chỉ còn cái này.
Nếu không ngại thì lấy lau đi.
Còn có, cảm ơn anh.”
Có ơn thì trả ơn, Phó Vị Vũ cũng hiểu rõ nên ân oán rõ ràng.
“Không có gì, cảm ơn.”
Thư Tịnh đưa tay ra lấy, Vị Vũ lại đột nhiên nắm lấy không buông.
Anh không nói chuyện, cô cũng không nói nên không khí trở nên xấu hổ trong tức khắc.
“Chị, trời sắp mưa rồi, chúng ta nên tranh thủ thời gian mà xuất phát về nội thành đi.”
Triệu Điềm Điềm lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy, kéo mọi chuyện trở về bình thường.
Phó Vị Vũ lúc này mới buông tay, nhìn Thư Tịnh một chút rồi quay lại xe.
Bây giờ, cô thật lòng hi vọng “cả hai sẽ đều được sống hạnh phúc.”
*
“ Chị, chị muốn về nhà trước hay là đến chỗ anh Nghệ Luân cùng ăn cơm tối ạ ?”
Khi lốp xe bị thủng, Triệu Điềm Điềm có gọi qua cho Phó Nghệ Luân để xin giúp đỡ.
Do anh bận rộn không thể đến được, nên đã trực tiếp kêu bên xe kéo đến.
Để bù đắp tội lỗi, hơn nữa bọn họ cũng thật lâu không ăn cùng nhau, nên anh đã hẹn cô cùng dùng cơm tối.
“ Chị ơi ?”
Phó Vị Vũ vẫn thất thần,