Hai tiếng trước Trình Nặc vừa mới gửi ảnh qua đây, bởi vì chiếc đĩa đó có hoa văn tinh tế xinh đẹp, cực kỳ giống hoa văn trên sườn xám của nữ chính trong một bộ phim thời dân quốc mà Trình Diễm làm đạo diễn vào năm ngoái, cho nên anh ấn tượng rất sâu sắc.
Vừa rồi nhìn thấy giày của Hòa Vi, lập tức liền nhớ đến.
Thấy Yến Hoài không nói lời nào, Trình Diễm buông tiếng thở dài, lại hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ cha cậu không thích loại này?”
Khóe môi Yến Hoài hơi giật giật.
Sao có thể không thích?
Năm ngoái Yến Như Cảnh tốn mất mấy chục vạn mới đem được cái đĩa này về nhà, ngày thường luyến tiếc không dám sờ, cách mấy hôm lại phải thật cẩn thận mà lau tro bụi trên đĩa một lần.
Toàn bộ quá trình ông đều tự mình làm, bởi vì ông không tin được người khác.
Nhưng thật ra trong khoảng thời gian này đỡ hơn một ít, rốt cuộc có mới nới cũ là bản tính của đa số đàn ông, Yến Như Cảnh có niềm vui mới, số lần ôm ấp vuốt ve chiếc đĩa đó giảm không ít.
Màn hình điện thoại của Trình Diễm đã tối xuống, Yến Hoài nâng tầm mắt lên, như có như không mà liếc người con gái đang uống nước trái cây cách đó không xa, lạnh nhạt hỏi một câu: “Ai?”
“Một người bạn của Nặc Nặc muốn bán đi, cậu yên tâm, khẳng định là hàng thật.”
Yến Hoài khóe miệng khẽ cong, “Bạn nào?”
Trình Diễm “Ai” một tiếng, “Cậu rốt cuộc có mua hay không, nếu không mua hỏi kỹ càng tỉ mỉ làm gì?”
Yến Hoài không nói, anh đi ngang qua nhân viên tạp vụ đẩy rượu, từ trên xe lấy một ly rượu vang đỏ, ánh mắt dừng ở trên người Hòa Vi, dựa theo động tác nâng ly rượu đè ở môi dưới của cô, sau đó cằm khẽ nâng, đem rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch.
Trình Diễm không chú ý tới tầm mắt của anh, ấn một lúc trên màn hình, mở ra lịch sử trò chuyện trên WeChat với Trình Nặc.
Hai anh em quan hệ tuy rằng không tồi, nhưng ngày thường không hề nói chuyện phiếm, tùy tiện mở tin nhắn, phía trên ít ỏi có mấy câu, căn bản không đề cập tới ai là người sở hữu chiếc đĩa này.
Trình Diễm sờ sờ cằm, “Nặc Nặc chưa nói là ai, chỉ nói là một người bạn tốt.”
Anh nhìn Yến Hoài, “Cậu đừng nhìn chằm chằm vào Hòa Vi nữa, rốt cuộc có mua hay không?”
Yến Hoài lúc này mới đem tầm mắt thu hồi, thâm ý trong đáy mắt anh ngày càng dày, khóe miệng nhẹ cong: “Mua chứ.”
Trình Diễm hướng về phía anh làm một cái dấu OK, nhanh chóng gõ một hàng chữ nhắn cho Trình Nặc: 【 Kim chủ gõ cửa! 】
Đầu kia nhanh chóng trả lời: 【 Ai! Có tiền không? 】
Trình Nặc: 【 Anh, anh tốt nhất tìm người coi tiền như rác, bán cho anh ta giá cao chút! 】
Trình Diễm: 【…】
Cái này, người coi tiền như rác hiện tại đang đứng ở bên cạnh nhìn đây.
Trình Diễm gõ tên “Yến Hoài”, còn chưa kịp gửi đi, thanh âm của người đàn ông bên cạnh liền vang lên: “Đừng nói là tôi muốn mua.”
“Làm sao vậy?”
Còn có thể như thế nào?
Anh sợ tên của anh vừa gửi đi liền dọa cô gái nhỏ chạy mất, cô lại không chịu bán.
Trình Diễm liếc anh một cái, cũng không phải chuyện to tát gì, xóa tên, sau đó lại một lần nữa gõ một hàng chữ: 【 Một người bạn, đặc biệt có tiền. 】
Bên kia lúc này Trình Nặc mới yên lòng, 【 Em lại hỏi bạn một chút, khi nào rảnh, hẹn thời gian gặp mặt, đem đồ mang đến bàn bạc cụ thể? 】
Trình Diễm đem điện thoại đưa tới trước mặt Yến Hoài, “Thành sao?”
“Ừ.”
Đôi mắt Yến Hoài nhiễm ý cười, khóe miệng hơi cong.
Anh đang nghĩ, đến lúc đó Hòa Vi biết người muốn mua đồ của cô là anh, sẽ có biểu tình như thế nào.
Kinh ngạc, xấu hổ, hay là sợ hãi.
Mặc kệ là loại nào, chỉ cần xuất hiện ở trên gương mặt cô, anh vừa nhìn một cái liền cảm thấy tâm tình thực tốt.
Mấy ngày nay công tác quá mệt mỏi, nhìn thấy cô tựa hồ có thể làm giảm bớt mệt nhọc.
Yến Hoài đem ly rượu không đặt ở một bên, lại liếc mắt nhìn Hòa Vi một cái.
Hòa Vi lúc này đang cùng một người đàn ông tuổi trẻ nói chuyện, vóc dáng cô không cao, cho dù đi giày cao gót mười centimet, cũng thấp hơn một đoạn so với người đàn ông kia.
Tuấn nam mỹ nữ, nhìn còn rất hài hòa.
Trình Diễm vừa nuốt nửa ly rượu xuống bụng, liền ghé vào trước mặt anh mà cảm thán môt câu: “Lớn lên xinh đẹp thật tốt, đứng chung một chỗ với ai đều có cảm giác như couple…”
Trình Diễm người này tương đối quỷ quyệt, thời điểm cùng anh nói chuyện phiếm tùy thời đều có thể thao thao bất tuyệt, một phút đồng hồ không thèm tạm dừng, cũng không thèm để ý tới phản ứng của anh, một ánh mắt cũng không cho.
Yến Hoài từ trước đến nay thuộc về loại thứ nhất, mặc kệ anh ta.
Trình Diễm cằm hướng bên kia nâng nâng, “Tân ảnh đế, nam chính trong đoàn phim, lại là sư huynh đồng môn với Hòa Vi …”
Yến Hoài không trả lời, trong khi Trình Diễm vẫn đang miệt mài xoay quanh tình cảm mãnh liệt và từ “couple” kia, anh ngắt lời: “Sao lại đi giày thế này?”
Trình Diễm: “…”
Anh còn tưởng rằng vụ này đã qua rồi.
“Cậu bắt cô ấy mang?”
Trình Diễm sờ sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng, “Nữ diễn viên mà… tham gia trường hợp này ít nhiều phải trang điểm một chút, A Hoài, tôi đây là thay cô ấy suy nghĩ.”
Lời này của anh không phải giả.
Nếu có người tham gia tiệc tối mà đi giày đế bằng, thì làm gì có chủ đầu tư nào nhìn trúng cô.
Hòa Vi vừa mới bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này, hiện tại mỗi một lần chịu khổ, đều là lót đường cho tương lai.
Yến Hoài còn hơi cau mày, biểu tình không được coi là tốt, cũng không tính là không tốt.
Trình Diễm đã quen với bộ dáng thâm trầm không khác gì quỷ của anh, hai bọn họ quen biết cũng mười mấy năm, quan hệ không phải mới ngày một ngày hai, những lời nên nói cũng đã nói rồi, anh vỗ vai Yến Hoài hỏi: “Này, đau lòng sao?”
Còn nửa câu mà anh không có mặt mũi nào nói —— về sau những việc làm cậu đau còn nhiều lắm.
Anh chỉ là đạo diễn của một bộ phim 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》 này, những vai diễn khác còn phải diễn từ buổi chiều đến 3 4 giờ rạng sáng ngày hôm sau, những cảnh rơi xuống nước nhiều không đếm xuể.
Trình Diễm thưởng thức một chén rượu không, nhướng mày nói: “Đã đau lòng như vậy, cậu dứt khoát đầu tư một bộ phim cho cô ấy làm nữ chính, khiến cho toàn bộ các diễn viên phụ đều phải dè chừng cô ấy.”
Yến Hoài hạ mi, đáy mắt có chút ánh sáng vụt qua, “Cô ấy sẽ đồng ý diễn chứ?”
Trình Diễm: “…”
Anh thấy Yến Hoài điên thật rồi.
Quả thực bị một người phụ nữ lấy mất thần trí.
Anh thật vất vả mới được dịp trêu ghẹo Yến Hoài, vừa muốn nói vài câu, người nọ liền nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Cô ấy đi giày số bao nhiêu?”
Từ “cô” chỉ ai, trong lòng Trình Diễm biết rõ ràng.
Anh cười nhạt một tiếng, “Tôi làm sao biết … trong hồ sơ khi thử vai cũng không ghi đi giày số bao nhiêu…”
“Trình Nặc đâu?”
“…”
Trình Diễm nghĩ thầm, được lắm, anh sẽ giúp cho cái tên trọng sắc khinh bạn này một lần.
Tin nhắn gửi cho Trình Nặc được nửa phút, đúng như dự kiến, cô ấy vô cùng kinh ngạc hỏi một câu: 【 Ồ, anh, không phải anh để ý Vi Vi chứ? 】
Da đầu Trình Diễm căng ra, lung tung nói: 【 Có bữa tiệc tối muốn dẫn cô ấy tham gia, anh tính chuẩn bị cho cô ấy một đôi giày. 】
【 À. 】 cách màn hình lạnh băng, Trình Diễm phảng phất nghe được tiếng em gái mình thở phào nhẹ nhõm một hơi 【 Làm em sợ muốn chết. 】
Cô rất nhanh chóng gửi một con số lại đây.
Size 37.
Yến Hoài lại nhìn thoáng qua Hòa Vi đang cùng ảnh đế chuyện trò vui vẻ, đáy mắt tối sầm lại, cầm lấy di động đi ra ngoài.
-
Thời điểm Hòa Vi nhận được tin tốt từ Trình Nặc, đã có ba ly nước trái cây xuống bụng.
Xác định thời gian gặp mặt cùng kim chủ xong, Hòa Vi bởi vì uống nước quá nhiều nên đi toilet.
Lúc này toilet chỉ có vài người, an an tĩnh tĩnh, Hòa Vi đứng trước gương trang điểm lại, lấy khăn tay tẩm ướt lau son môi, sau đó khi cô đang chuẩn bị tô lại son, trong đầu liền vang lên thanh âm của hệ thống: “Báo cáo, ký chủ, kiểm tra đo lường thấy có ngược.”
Tay cầm son môi của Hòa Vi run lên, vạch ngay một đường lệch khỏi môi.
“Nhưng bởi vì chủ hệ thống yêu cầu, tôi không thể nói cho ký chủ.”
Hòa Vi: “…”
Cô nghĩ thầm, chủ hệ thống khả năng chính là tác giả đối với cô có loại địch ý kia.
Hệ thống không đủ tự tin, thanh âm yếu đuối mà phát run: “Chủ hệ thống nói, nói biểu hiện của ký chủ lần này tốt đẹp, hôm nay ngược chỉ xem như một khảo, khảo nghiệm, nếu thành công thông qua khảo nghiệm, sẽ có phần thưởng tương ứng, khen thưởng nha…”
Hệ thống: “Chủ hệ thống nói cô nhất định có thể thành công thông, thông qua…”
Hòa Vi: “…”
Cái chủ hệ thống này sợ là đối với cô hoặc là đối với nguyên tác giả có cái gì hiểu lầm.
Nếu có thể dễ dàng thông qua, kia cô cũng không đến mức trọng sinh mười lần.
Hòa Vi thở dài, rút tờ giấy lau son trên mặt, “Điềm Điềm…”
“Cô, cô nói.”
“Ngươi lặng lẽ nhắc nhở ta một chút đi?”
“…”
Hệ thống đột nhiên trầm mặc.
Chờ tới lúc Hòa Vi trang điểm hoàn hảo xong, nó tựa hồ như là không chịu nổi khẩn cầu của Hòa Vi, yếu ớt nói: “Trong chốc lát có một đoạn cốt truyện, lựa chọn của cô sẽ ảnh hưởng đến độ hảo cảm nam chủ, mà, hơn nữa… Hôm nay ngược không phải chỉ có một cái.”
Mẹ nó ——
Chó má tác giả… chó má chủ hệ thống!
Trong nháy mắt khóe miệng Hòa Vi có xu hướng hạ xuống dưới, thiếu chút nữa nhịn không được mà đấm gương.
Hệ thống nói lắp càng thêm rõ ràng: “Túc túc ký chủ, cô không cần kích kích kích động…”
Hòa Vi ngay cả nói cũng không muốn nói, chuẩn bị thật tốt, giặt sạch khăn tay sau đó liền ra khỏi toilet.
Địa điểm của bữa tiệc tối nay ở trên tầng cao của khách sạn, từ toilet đi ra mấy mét là đến thẳng ban công.
Hòa Vi mới vừa bước được vài bước, tiếng chuông di động liền vang lên.
Lấy ra thì thấy, trên màn hình hiển thị tên Yến Thần.
Hòa Vi đứng yên, sau đó nhận điện thoại.
Đầu kia,
cách vài giây mới có một giọng nam vang lên, cao vút có chút không phân biệt được, rõ ràng là uống có chút nhiều: “Hòa Hòa…”
Đây chính là đoạn cốt truyện mà hệ thống vừa nói kia.
Hòa Vi không nói chuyện.
Yến Thần tiếp tục nói: “Vừa rồi anh thấy em cùng một người đàn ông đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, bộ dáng thực thân mật…”
Hòa Vi muốn nói, “Liên quan rắm gì tới anh”.
Nhưng mà suy xét đến việc những lời này phát ra, độ hảo cảm của Yến Thần nói không chừng sẽ lập tức tụt xuống, cô vẫn là nên nhịn xuống.
“Hòa Hòa…” Yến Thần dừng vài giây, “Anh ở ban công tầng cao nhất phía bắc bể bơi chờ em.”
Hòa Vi: “…”
Đầu kia Yến Thần căn bản không đợi cô trả lời, đã cắt đứt điện thoại.
Hòa Vi nắm chặt di động, hỏi hệ thống: “Là đoạn này trong cốt truyện đi?”
“Là nó, đúng vậy.”
Hệ thống tiếp tục nói: “Túc, ký chủ, chủ hệ thống cưỡng chế tôi cả đêm không được nhắc nhở, cô, cô bảo trọng nha!”
Vừa dứt lời, “Tích” một tiếng, bên tai lại không có thanh âm ngây ngốc của máy móc nữa.
Hòa Vi dừng bước chân lại, nghĩ đến câu nói kia hệ thống “lựa chọn của cô sẽ ảnh hưởng đến độ hảo cảm của Yến Thần”, cắn chặt răng, không thể không xoay người hướng ban công bên kia đi qua.
Ban công và bên trong khách sạn thông nhau bởi cánh cửa khắc hoa màu trắng, Hòa Vi nhớ tới khả năng phương hướng của mình, vừa mở cửa ra ngoài, liền lấy di động mở la bàn tìm hướng bắc.
Dù sao cũng là khách sạn năm sao cao cấp, diện tích ban công rất lớn, trang hoàng tinh xảo xinh đẹp, trên lan can có những bóng đèn nhỏ, chiếu sáng cả đường lối từ bên ngoài.
Hòa Vi mặc không nhiều lắm, váy lộ vai, làn váy bay bổng, lúc này là đầu mùa xuân còn chưa được tính là ấm áp, gió đêm thổi qua, cả người cô đều phát lạnh.
Lạnh, cực kỳ lạnh.
Ở bên trong đã mấy tiếng, tới buổi tối giống như lại hạ nhiệt độ.
Đôi tay Hòa Vi ôm cánh tay, một bên xoa xoa một bên dựa theo la bàn hướng phía bắc mà đi.
Mới vừa đi được vài phút, tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa.
Vẫn là Yến Thần.
Hòa Vi hà hơi, nghe: “Alo?”
“Hòa Hòa… Em đã đến rồi sao?”
“Đến.”
Đầu kia yên tĩnh, không giống như là đang ở sảnh ngoài náo nhiệt, dừng vài giây, Yến Thần tựa hồ nhẹ nhàng thở ra: “Anh biết em sẽ đến.”
Hòa Vi: “…”
Ngay sau đó cô còn chưa kịp bước bước tiếp theo, lại nghe Yến Thần nói: “Nhưng mà vừa rồi anh có việc đi trước, đêm nay bên ngoài lạnh quá, Hòa Hòa em nhanh vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Mặt Hòa Vi vô cảm.
Hiện tại mới nhớ tới cô sẽ bị cảm lạnh, sao không nói từ sớm?
“Kia, trước như vậy, đợi anh hết bận sẽ gọi cho em.”
“Đô” một tiếng, ngắt điện thoại.
Hòa Vi hận không thể chặt tên tra nam đáng ghét này thành tám mảnh.
Cô thở dài, sau đó lại tiếp tục thở dài, mới vừa xoay người muốn trở về, tiếng đóng cửa “Kẽo kẹt” vang lên.
Bước chân Hòa Vi cứng đờ, ngay lập tức cảm thấy không thích hợp.
Quả nhiên, vừa giương mắt liền thấy, cửa thông từ hành lang ra ban công đã bị người từ bên trong đóng lại.
Hòa Vi vội chạy tới, “Chờ một chút…”
Người bên trong đâu chịu chờ cô, đem cửa đóng lại, sau đó trực tiếp treo khóa.
Thời điểm Hòa Vi chạy đến gõ vài cái lên cửa, không ai trả lời.
Có vẻ như đây là điểm ngược đầu tiên.
Hòa Vi thở dài, cơ hồ muốn rúc thành một đoàn, lấy di động ra tìm kiếm danh bạ, cô không tìm Trình Nặc, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Diễm.
Điện thoại vang lên vài tiếng, không ai trả lời.
Hòa Vi tiếp tục gọi.
Lần này chỉ vang lên một tiếng, đầu kia nhanh chóng có người nghe máy, Hòa Vi không kịp chờ anh nói chuyện, một hơi nói: “Anh Trình Diễm… em hình như bị người nhốt ở ban công…”
Còn chưa nói xong, di động tút một tiếng, tự động tắt máy.
Được lắm, lần ngược thứ hai nối gót tới.
Hòa Vi thiếu chút nữa muốn đem điện thoại ném trên mặt đất, kết quả nghĩ lại chính mình ăn mặc tiết kiệm một tháng mới mua được, nháy mắt cô bình tĩnh lại.
May mắn cô phản ứng không tính là quá chậm, còn biết trước tiên gọi điện thoại cho Trình Diễm.
Điều buồn bực duy nhất chính là, không biết Trình Diễm có thể nghe hiểu nửa câu kia của cô hay không.
Đêm nay cô cảm thấy đặc biệt lạnh, trên ban công trừ bỏ cô, nửa sinh vật sống đều không thấy.
Hòa Vi giương mắt nhìn quanh một vòng, chú ý tới cách đó không xa có bàn ghế, cô vội ôm cánh tay đi qua, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Đứng trên giày cao gót mấy tiếng liền, chân cô bây giờ mềm nhũn.
Cô gần như tự sinh tự diệt mà ở bên ngoài chờ Trình Diễm lại đây, cuối cùng thật sự chống đỡ không được, dứt khoát đem giày cao gót cởi ra ném một bên, khom lưng xoa xoa cẳng chân.
Di động tắt máy, hết pin, không khởi động lại được.
Thậm chí Hòa Vi không biết bây giờ là mấy giờ.
Tên xấu xa Yến Thần, nếu không cho anh ta mấy cái sừng cô thật cảm thấy có lỗi.
Hòa Vi khóe miệng khẽ bĩu, cuối cùng ghé vào trên bàn, đem chính mình rúc thành một đoàn, thế nhưng giữa đêm lạnh cô lại có chút buồn ngủ.
Ý thức của cô dần dần không còn rõ ràng, mơ mơ màng màng mà nghĩ, lần này đại khái cô không thể hoàn thành khảo nghiệm, lại muốn trọng sinh tiếp.
Cũng không biết qua bao lâu,đến khi cô sắp ngủ, giống như nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là rất nhiều tiếng bước chân.
Hòa Vi chớp chớp mắt, chờ đến khi tiếng bước chân vang lên bên tai càng thêm rõ ràng, cô mới thanh tỉnh chút.
Giây tiếp theo, người nọ khoác áo tây mang theo nhiệt độ cơ thể lên vai cô.
Hòa Vi không tự giác mà rụt bả vai, lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nghiêng đầu vừa mở mắt liền nhìn thấy, người nọ ngược sáng mà đứng, biểu tình trên mặt không rõ, ngũ quan thậm chí ở trong mắt cô đều mơ hồ.
Nhưng mà trong giây phút này, cô lại cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng anh tuấn, quả thực chính là anh hùng của cô.
Sau đó anh hùng mở miệng, thanh âm thật trầm, cảm xúc không rõ: “Mang giày cao gót, còn có thời gian chạy tới ban công, Hòa Vi, em hôm nay không ngoan một chút nào.”
Xác thực mà nói, cô vẫn luôn không ngoan.
Chẳng qua hôm nay đặc biệt không ngoan mà thôi.
Hòa Vi: “…”
Cô cảm thấy giọng nói người này nghe quen tai.
Nhưng mà bị gió lạnh thổi hồi lâu, đầu óc cô cũng có chút không thanh tỉnh, chỉ cảm thấy thanh âm này như là lửa cháy trong mùa đông, lại như là trong trời tuyết đưa một chậu than, cả trái tim cô đều mềm xuống, nước mắt trong hốc mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Không chút khoa trương mà nói, tại loại thời điểm này, người đàn ông trước mặt chính là cọng rơm cuối cùng có thể cứu mạng cô.
Hòa Vi hít hít cái mũi, vừa muốn đứng dậy, lại bị người nọ ấn bả vai một lần nữa ngồi trở về.
Cô giương mắt, hốc mắt có hơi nước bốc lên.
Người đàn ông ngồi xổm xuống dưới chân cô, khoảng cách rút ngắn, Hòa Vi hoàn toàn thấy rõ mặt anh.
Người nọ mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Đừng khóc.”
Khóe mắt cô gái nhỏ đỏ lên, chóp mũi cũng hồng, nhìn càng thêm yếu đuối động lòng người, hầu kết Yến Hoài khẽ động: “Tôi nghĩ muốn——”
Hòa Vi hoàn toàn ngơ ngẩn, giây tiếp theo, người đàn ông kề sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Hôn em.”