Hôm nay Hòa Vi uống nhiều rượu, cho nên đầu óc nóng lên, lại bị giọng nữ bên kia điện thoại kích thích nên cô mới không quan tâm nhiều mà buột miệng thốt ra.
Vừa nói xong, Hòa Vi cũng nhịn không được nhíu mày, hận không thể cắn vào đầu lưỡi mình.
Cô không giống những người con gái khác, hai người thích nhau liền ở bên nhau, nếu về sau cảm tình phai nhạt thì có thể tách ra.
Nhưng Hòa Vi lại không đơn giản như vậy, những người khác bị bạn trai phản bội nhiều nhất chỉ đau khổ một thời gian, qua giai đoạn gian nan về sau sẽ lại sung sức mà sống lại; Hòa Vi không như thế, nếu cô bị phản bội, thì chỉ có một con đường chết thôi.
Huống chi vẫn còn tồn tại một Yến Thần.
Hòa Vi không có cách nào không cẩn thận.
Cô gom đủ dũng khí, nửa nghiêm túc nửa xúc động hỏi ra câu nói này, đầu kia qua nửa ngày cũng không thấy đáp lại.
Rượu ngấm, lông mày Hòa Vi càng nhăn chặt, một tay cô nâng lên sờ trán, một cái tay khác đem điện thoại từ bên tai xuống nhìn qua.
Tiếp theo, cũng không biết là do cô không cẩn thận đụng phải nút tắt, hay là đầu kia treo điện thoại, “Đô” một tiếng, cuộc trò chuyện kết thúc.
Di động hoàn toàn an tĩnh lại, bên này Hòa Vi nghe thấy tiếng nước chảy.
Trong lòng Hòa Vi trống rỗng, đầu có chút nóng, nhưng cô lại dần dần bình tĩnh lại.
Vốn dĩ cô không nên gọi cuộc điện thoại này.
Nói không chừng Yến Hoài đối với đối tượng xem mắt rất vừa lòng, hiện tại hai người đang trò chuyện với nhau thật vui, cuộc điện thoại này chỉ có thể là quấy rầy đến tuấn nam mỹ nữ mà thôi.
Hòa Vi thở dài, men say lại trào lên, cô vặn vòi nước, vốc nước lạnh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong cô cũng không trang điểm lại, giương mắt nhìn về phía mình trong gương.
Biểu tình lạnh nhạt, khóe mắt vẫn còn hồng.
Hòa Vi mới vừa rút khăn giấy ra lau mặt, cửa toilet cửa liền truyền đến giọng nói thật cẩn thận của Phùng Ninh: “Chị Vi Vi, chị không sao chứ?”
Cô đã ra ngoài hơn năm phút đồng hồ, Phùng Ninh lo lắng cô say rượu ngủ trong WC, thật sự không yên lòng, nên mau chóng chạy qua.
Hòa Vi miễn cưỡng nâng khóe miệng, “Dạ dày không thoải mái.”
Vừa rồi nôn được ra một ít, đến bây giờ trong miệng đều tràn ngập mùi vị cay đắng sau khi nôn mửa.
Phùng Ninh thập phần hiểu ý mà đưa một chai nước khoáng lại đây, “Trước súc miệng đã… Chị Vi Vi, hiện tại chị có đói bụng không ạ, chờ lát nữa kết thúc, em đi mua đồ ăn cho chị.”
Hòa Vi lắc đầu, nhận lấy nước súc miệng.
Không quá vài phút, một chai nước đầy đã bị cô dùng hết, cuối cùng trong miệng cũng thoải mái không ít.
Hòa Vi che miệng lại nuốt một ngụm nước miếng xuống, xác định không có mùi vị chua xót từ cổ họng lên nữa, cô mới đem bình không ném vào thùng rác.
Thời điểm hai người ra khỏi toilet, Hòa Vi hỏi Phùng Ninh, “Sắp kết thúc chưa?”
“Em thấy bọn họ đều uống nhiều… Hẳn là không uống lâu nữa đâu.”
Phùng Ninh đang nói lại dừng, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Hòa Vi, “Đúng rồi chị Vi Vi, lúc nãy Moco bên kia vừa gọi điện thoại cho em, hỏi chị có đồng ý làm người đại diện cho bộ sưu tập xuân hạ của bọn họ hay không?”
Hòa Vi giơ tay sờ sờ cổ, suy nghĩ vài giây, cô mới nhớ tới nhà này chính là hậu thuẫn nhiều tiền của Mộc Sanh trước kia.
Rõ ràng cảm tình của hai người cũng không sâu đậm, tên nhà giàu mới nổi tại thời điểm Mộc Sanh bị gièm pha không bao lâu liền phủi sạch quan hệ cùng cô ta.
Hoạn nạn thấy chân tình?
Không tồn tại, loại người này chỉ biết tai họa đến thân ai người nấy lo.
Vốn dĩ chuyện này qua lâu như vậy, Hòa Vi cho rằng đối phương đã quên đáp ứng cho cô làm người phát ngôn.
Hôm nay Phùng Ninh nhắc tới, cô mới lại nhớ đến.
Thật ra Phùng Ninh rất thích hợp làm trợ lý, thấy cô không nói lời nào, đã tự giác phân tích các mặt lợi hại của việc này, “Moco là nhãn hiệu cao cấp có tiếng trong giới, ở một trình độ nào đó nó cũng đại biểu cho giá trị con người của người phát ngôn… Nhưng là…”
“Nhưng thiếu gia của Moco là bạn trai cũ của Mộc Sanh.”
Phùng Ninh lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Trước tiên cứ để đấy đã, nếu có cái khác thích hợp hơn liền không nhận.”
Nếu cứ nhận luôn như vậy, có người dụng tâm kín đáo lại đi suy đoán lung tung.
Nói không chừng còn có người mở to mắt nói cô là tiểu tam thông đồng với Moco Tiểu Khai, cho nên anh ta mới không lưu tình chút nào mà đá bay Mộc Sanh.
Làm minh tinh thật khó.
Làm nữ minh tinh lại đặc biệt khó.
Hòa Vi thở dài, “Nếu có thể trực tiếp thu tiền thì tốt rồi.”
Phùng Ninh nghe cô nói liền bật cười, “Chị Vi Vi, chờ sau này chị nổi tiếng, cái gì cũng không cần mà vẫn có thể kiếm tiền!”
Thật ra cô ấy rất có ý chí chiến đấu.
Khóe môi Hòa Vi cong cong, trong hành lang có khách đi ngang qua, mùi thuốc lá từng đợt thổi tới, cô đột nhiên đứng yên, “Ninh Ninh.”
“Ai, sao thế chị?”
“Có thuốc lá không.”
Cô đã tận lực khống chế chính mình không thèm nghĩ đến Yến Hoài.
Nhưng càng như vậy, người nọ càng như một con sâu nhỏ chui vào trong tâm trí cô.
Trong lòng Hòa Vi có sầu nhưng không cách nào giải, vừa rồi ngửi thấy mùi thuốc đột nhiên muốn thử một lần.
Phùng Ninh ngẩn người, “Không có…”
Cô nhìn Hòa Vi không giống như người sẽ hút thuốc, hơn nữa hương vị trên người rất trong sạch, trừ bỏ mùi hương cũng không có mùi khác.
Thậm chí Phùng Ninh còn không tưởng tượng được người dịu dàng nhu nhược hút thuốc sẽ có bộ dáng gì, nhưng cô vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp mà hỏi một câu, “Chị Vi Vi, chị muốn thuốc lá sao?”
Đôi mắt Hòa Vi đang dừng tại một điểm trên mặt đất.
Phùng Ninh cũng chưa nói những lời vô nghĩa như “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe” này, cô ấy đã sớm chú ý tới Hòa Vi hôm nay có chút không thích hợp, vừa rồi thời điểm ở trong phòng bao, Hòa Vi không nói gì, nhưng uống rượu lại không ít.
Không thể từ chối thì cô uống, nói một hai câu là có thể từ chối nhưng cô ấy vẫn uống.
Phùng Ninh gật đầu, “Vậy chị chờ em vài phút, em đi hỏi người phục vụ một chút.”
Khóe miệng Hòa Vi cong lên, nhìn cô ấy nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ hành lang.
Trên đỉnh đầu là đèn chùm, Hòa Vi giơ tay che đôi mắt, cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong chốc lát, Phùng Ninh liền chạy trở về, cô ấy đưa qua một hộp thuốc lá cùng một chiếc bật lửa, “Người phục vụ
còn tặng thêm một cái bật lửa.”
“Cảm ơn.” Hòa Vi hướng cô ấy cười một cái, “Tiền thì em nhớ nhắc chị, chị trả cho em.”
Phùng Ninh vội vàng cự tuyệt, “Không cần…”
Một hộp thuốc lá, hơn mười đồng mà thôi.
Hòa Vi xua tay ngắt lời cô “Chị đi hút một điếu đây.”
-
Điện thoại là Yến Hoài ngắt.
Thanh âm Hòa Vi rất nhẹ rất nhỏ, hình như là mới uống rượu xong, âm cuối còn mang theo âm rung, cùng người đối diện hoàn toàn bất đồng.
Yến Hoài cắt đứt điện thoại đồng thời nhìn người con gái đang trang điểm kia nói: “Được rồi, đừng làm nữa.”
Tống Huỳnh lập tức buông tay ra sờ sở cổ, khóe miệng khẽ bĩu, “Em trang điểm để đi xem mắt với anh, anh còn ghét bỏ em?”
Yến Hoài cầm lấy áo khoác tây trang đứng dậy, “Anh đi trước.”
Tống Huỳnh cũng lập tức đứng dậy theo, “Anh, điện thoại là Hòa Vi gọi tới đi.”
“Hiện tại có phải anh muốn đi tìm cô ấy không?” Cô cũng lấy áo khoác của mình, “Em đi cùng anh.”
Yến Hoài liếc mắt nhìn cánh tay còn đang bó thạch cao của cô, lạnh giọng, “Không được.”
“Em sẽ không quấy rối đâu.”
Yến Hoài không nhả ra, “Cũng không được.”
“Anh không cho em đi, em liền nói cho Hòa Vi anh lừa cô ấy đi xem mắt!”
Uy hiếp này căn bản không có tác dụng, Yến Hoài cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, “Anh gọi tài xế đón em.”
“…”
Tống Huỳnh tức muốn hộc máu mà trợn trắng mắt.
Cô đã hoàn toàn chết tâm, cầm thực đơn lại đây, một bên gọi đồ ăn đắt nhất, một bên rất có ý tứ mà hừ một câu: “Con thỏ nhỏ thật đáng thương.”
-
Hôm nay Yến Như Cảnh không sắp xếp cho anh đi xem mắt.
Từ trước tới nay cũng chưa bao giờ bắt anh đi xem mắt.
Ông đối với Yến Hoài quá mức yên tâm, căn bản không lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của anh, huống chi lần trước biết Yến Hoài có bạn gái, một lòng chỉ nghĩ làm cho Yến Hoài dẫn cô gái đó về nhà cho ông xem, không có khả năng vào lúc này lại sắp xếp cho anh đi xem mắt.
Yến Hoài vẫn luôn tận lực khắc chế chính mình phải bình tĩnh, chẳng qua rõ ràng Hòa Vi đã động tâm, lại vẫn không chịu bước gần về phía anh một bước.
Cô không chịu chủ động, anh liền nghĩ cách khiến cô chủ động.
Chẳng qua Hòa Vi không biết việc này.
Cô thật sự cho rằng hôm nay Yến Hoài cùng người phụ nữ khác gặp mặt.
Buổi tối hơn 9 giờ, một mình Hòa Vi ngồi trên ghế ở ban công hút thuốc, một vài cơn gió thổi tới.
Vài phút sau, cô bắt đầu mở hộp thuốc.
Bên ngoài chỉ có hai ngọn đèn, ánh sáng nhạt nhẽo, Hòa Vi chỉ mở một hộp thuốc mà cũng mất một hồi lâu.
Hôm nay cô mặc không nhiều lắm, áo sơ mi cùng váy ngắn, quần tất cũng rất mỏng.
Nhiệt độ ở Đồng Thành đang tăng, buổi tối mặc như này cũng không tính là quá lạnh.
Hòa Vi thật vất vả mới lấy được điếu thuốc ra, cắn ở trong miệng lại lấy bật lửa châm thuốc.
Cô sợ sặc, không dám dùng sức hút, chỉ nhợt nhạt mà hít một hơi ngay lập tức đã bị sặc.
Mùi thuốc quá đậm, Hòa Vi che ngực khụ khụ vài tiếng.
Mới vừa hoãn lại vài giây, hệ thống liền “Tích” một tiếng, “Chúc mừng ký chủ, hôm nay tôi vừa thăng ba cấp!”
Hòa Vi: “… À.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Tăng lên ba cấp thì có gì tốt?”
Hệ thống: “Mỗi lần Yến Thần ghen tuông đạt 10 điểm, anh ta sẽ bị ngược một lần, hơn nữa cùng đối ứng với nó là, giá trị may mắn của ký chủ sẽ tăng lên một điểm, giá trị may mắn tăng lên có thể làm chậm tỉ lệ ngược.”
…Nghe giống như còn dùng được.
Cuối cùng Hòa Vi cũng cảm thấy đêm nay không được coi là toàn chuyện xấu, cô nhuận khí sau đó lại đem thuốc bỏ vào trong miệng.
Tuy rằng thuốc lá khi lấy ra bị méo mó, nhưng nó giống như thật sự có tác dụng giải tỏa áp lực.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Hòa Vi tính hút hết điếu thuốc, cái miệng nhỏ vừa mới hít một hơi, lại có người đi vào khu vực hút thuốc.
Hòa Vi liếc mắt thấy người nọ mặc quần tây, không quá để ý.
Giây tiếp theo, người nọ đến gần, sau đó dừng ở trước mặt Hòa Vi.
Hòa Vi không thể không giương mắt nhìn qua.
Người đàn ông ngược sáng mà đứng, từ trên cao nhìn xuống cô, “Hút thuốc cái gì?”
Không đợi cô mở miệng, điếu thuốc trong miệng liền bị anh rút ra, ngón tay Yến Hoài nhẹ nhàng dịch chuyển, đem điếu thuốc kia đưa vào trong miệng.
So với Hòa Vi, động tác của anh rất thuần thục mà gợi cảm, qua mấy hơi, anh nghiêng đầu, đem điếu thuốc kia dụi xuống gạt tàn thuốc.
Hòa Vi nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo trong nháy mắt, cô giống như không cần tự hỏi, đứng dậy giơ tay ôm lấy cổ Yến Hoài, nhón chân hôn lên.