Mấy ngày nay Hòa Vi vẫn luôn di chuyển liên tục, ngay cả thời gian nghỉ ngơi nửa ngày cũng không có, không mệt là không có khả năng.
Nhưng Yến Hoài giống như càng mệt mỏi hơn.
Hôm nay sau khi xuống máy bay, về nhà ít nhất cô có thể ngủ ngon một giấc, nhưng Yến Hoài không được.
Dựa theo lời nói vừa rồi của Tiểu Ngô, sáng nay anh sẽ lên máy bay, nhưng vốn dĩ nên nghỉ ngơi thì 2h sáng lại xuất hiện ở sân bay.
Mục đích của anh có thể nghĩ ra.
Hòa Vi cả tin, tâm cũng mềm, cô rũ mắt, lần này không thể không để ý tới anh nữa, rầu rĩ “Vâng.” một tiếng.
Yến Hoài không nói nữa.
Mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, mắt khẽ đóng lại tựa lưng vào ghế chợp mắt vài phút.
Thời điểm Hòa Vi nâng mắt lên, người đàn ông đang chợp mắt, anh khẽ cau mày, giống như không thoải mái.
Phùng Ninh phát hiện có chút không thích hợp, nhìn qua nhìn lại giữa hai người vài vòng, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, bảo trì an tĩnh, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình ở trong xe.
Cho đến vài phút sau, Hòa Vi chạm vào tay cô, sợ cô làm ồn đến người đàn ông đang ngủ phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Ninh Ninh, còn kẹo không?”
Phùng Ninh sửng sốt một giây, sau đó phản ứng lại rất nhanh chóng từ trong túi xách lấy mấy viên kẹo ra.
Hòa Vi nhận lấy hai viên, lột giấy gói kẹo, thả một viên vào trong miệng.
Vị mật đào, không quá ngọt.
Khóe miệng Hòa Vi nhẹ liếm, lại giương mắt nhìn lên gương đang hiện ra non nửa khuôn mặt của Yến Hoài.
Mặt mày anh đã dần dần thả lỏng xuống, nhìn thực dịu dàng.
-
Vị trí sân bay ở vùng ngoại thành.
Tiểu Ngô dựa theo lộ tuyến đưa Phùng Ninh về nhà trước.
Phùng Ninh xuống xe, qua mười phút, xe mới dừng lại dưới tiểu khu nhà Hòa Vi.
Hòa Vi ở ghế sau đang nửa mộng nửa tỉnh, cho đến khi Tiểu Ngô nhỏ giọng nhắc nhở cô rằng đã về đến nhà, cô mới mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian này, đèn đường trong tiểu khu đều tắt hết.
Tầm nhìn đen như mực, trừ bỏ ánh sáng từ chiếc xe này phát ra, không hề có một tia sáng nào.
Hôm nay trời đầy mây, đỉnh đầu cũng không có trăng sao.
Hòa Vi giơ tay xoa xoa đôi mắt, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, trước khi xuống xe lại không tự giác nhìn người trước mặt.
Yến Hoài cũng không biết tỉnh từ bao giờ, lúc này tuy rằng đáy mắt không quá thanh tỉnh, nhưng xác thật là đang mở.
Tầm mắt hai người giao nhau, Hòa Vi nghiêng mặt, mở cửa xuống xe.
Bốn phía im ắng, từ hai luồng ánh sáng của đèn xe, có thể nhìn thấy tro bụi bay tứ tung.
Hòa Vi đi được mấy mét rồi, mà chiếc xe kia vẫn không rời đi.
Yến Hoài đang đợi cô lên nhà.
Ngón tay Hòa Vi nắm chặt lại, bước chân càng trở nên chậm chạp, vài bước sau, dứt khoát dừng lại đứng yên.
Tim cô đập rất nhanh, cơ thể mệt mỏi, nhưng ý thức cực kỳ thanh tỉnh.
Hòa Vi há miệng hít sâu mấy hơi, sau đó xoay người, chạy về phía chiếc xe kia.
Cửa xe bên phó lái không khóa, cho nên cô liền kéo mở ra.
Hòa Vi thấy Yến Hoài nhìn chằm chằm cô, khóe miệng anh khẽ nhúc nhích, giống như là muốn hỏi cô làm sao vậy, nhưng mà chưa kịp phát thành lời, Hòa Vi liền cong eo chui vào trong xe, ôm lấy cổ anh hôn lên.
Động tác cô thực mới lạ, lại thập phần cẩn thận, tinh tế hôn lên khóe môi người đàn ông, sau đó thâm nhập, lấy nửa viên kẹo trong miệng dùng đầu lưỡi đẩy vào trong miệng anh.
Tiểu Ngô đột nhiên không kịp chuẩn bị, phản ứng lại nhanh chóng quay đầu sang một bên khác.
“…”
Quả thực khó coi.
Hiện tại mình không nên ở trong xe, hẳn là nên phi ra ngoài a.
Đây không phải lần đầu tiên Hòa Vi chủ động hôn Yến Hoài, nhưng xác thật là lần đầu tiên to gan như vậy.
Thời điểm bên cạnh có người khác, cô cứ không quan tâm mà hôn anh như vậy.
Tiểu Ngô ở trên xe như đứng trên đống lửa, như ngồi lên đống than.
Mà hai người khiến anh như đứng trên đống lửa, như ngồi lên đống than kia còn không hề có tinh thần tự giác, cứ thân thiết quên mình.
Lần này Yến Hoài cũng không dành thế chủ động, mặc cho cô vừa trúc trắc lại tỉ mỉ hôn lên môi mình.
Kỹ thuật hôn của Hòa Vi hoàn toàn không được, hơn nữa tư thế này cũng không quá thoải mái, đại khái qua một lúc lâu, cô liền kề sát vào bên tai người đàn ông nhỏ giọng nói một câu: “Hiện tại không mệt.”
Hầu kết Yến Hoài khẽ giật giật.
Hòa Vi khẽ cắn lên lỗ tai anh, “Em về nhà.”
Giọng nói vừa rơi xuống, cô đã chui từ trong xe ra ngoài.
Tháng sáu nhiệt độ không khí lên cao, cho dù trời đầy mây, gió đêm vẫn có chút khô nóng.
Mặt Hòa Vi so với gió càng nóng hơn, cô căn bản không chờ Yến Hoài nói chuyện, xoay người chạy chậm vào phía trong khu nhà.
Tầm mắt Yến Hoài đi theo, cho đến khi bóng dáng Hòa Vi biến mất ở cửa, anh mới đem tầm mắt thu trở về.
Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ mà mở miệng: “Yến, Yến tổng… Chúng ta đi sao?”
Yến Hoài nâng mắt, nhìn trong mấy tầng kia có một tầng sáng đèn, mới “Ừ.” một tiếng.
Lúc này Tiểu Ngô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng quay đầu xe.
Anh ta là tài xế chuyên dụng của Yến Hoài.
Ngày thường muộn như thế này Yến Hoài sẽ không gọi anh ra, nhưng lần này cần đi đón Hòa Vi, mấy ngày nay tâm trạng anh mệt mỏi không thích hợp để lái xe, nên chỉ có thể gọi Tiểu Ngô lại đây.
Đây là tăng ca, tiền lương của Tiểu Ngô trực tiếp tăng vài lần.
Thời điểm anh đánh xe ra khỏi cửa tiểu khu, đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước Yến tổng cũng đi phim trường thăm Hòa Vi.
Xem ra lão tổng dầu muối không ăn cũng rơi vào bể tình, Tiểu Ngô thở dài.
Mấy ngày hôm trước Yến Hoài xác thật có đến phim trường mà Hòa Vi đóng phim.
Bình thường anh vội vàng đi công tác, nhưng mấy ngày không thấy Hòa Vi nên rất muốn nhìn thấy cô.
Ngày đó khi đến phim trường, Yến Hoài mới vừa ký xong một cái hợp đồng.
Thời điểm anh nhìn thấy Hòa Vi, cô đang học lời thoại cùng diễn viên nam, cũng không biết nói đến cái gì, mà cô mỉm cười với diễn viên nam kia.
Cô lớn lên xinh đẹp, hôm ấy lại là một ngày nắng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người cô, khiến cả người cô nhìn qua đều rất chói lọi.
Yến Hoài đột nhiên nhớ tới lúc còn rất nhỏ từng xem một bộ phim điện ảnh.
Bên trong nữ chính và một bạn nam khác ở bên nhau vừa nói vừa cười, nam chính nhìn thấy liền suy nghĩ: “Cô cùng người khác tán gẫu việc gì thế, vì sao lại cười vui vẻ đến như vậy?”
Từ trước đến nay Yến Hoài không hiểu loại
tâm lý này.
Nhưng trong giây phút đó, anh đột nhiên liền đồng cảm giống như chính bản thân mình cũng bị loại tâm tình này.
Bởi vì lúc ấy anh cũng suy nghĩ vấn đề này.
Hòa Vi vì sao lại cùng người kia cười vui vẻ đến như vậy.
Đã vài ngày cô ấy không cười với mình.
Yến Hoài khó có khi đa sầu đa cảm một lần, lần này sau khi kí hợp đồng, anh liền chuyển lịch công tác tháng sau lên trước một chút.
Bận rộn hơn, cuối cùng anh cũng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ tới Hòa Vi.
Mãi cho đến hôm nay.
Sau khi Yến Tình biết quan hệ giữa anh và Hòa Vi, mỗi một ngày đều sẽ thông báo lịch trình làm việc của Hòa Vi cho anh, loại lịch trình này vừa tỉ mỉ lại vừa thô sơ giản lược, thô sơ giản lược đến mức không chỉ không có viết cùng ai hợp tác, thậm chí ngay cả cô đi đâu đều không có đánh dấu; nhưng lại tỉ mỉ ghi rõ thời gian chuyến bay của cô.
Yến Hoài biết rạng sáng ngày hôm nay cô xuống máy bay.
Xã hội bây giờ không thân thiện lắm với các cô gái.
Đặc biệt là đối với người xinh đẹp như Hòa Vi, anh thật sự không yên tâm, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy cô bước vào trong nhà anh liền không yên tâm.
Chính vì thế mới có tình huống vừa rồi.
Yến Hoài nhắm mắt lại, hiện tại giữa môi răng tất cả đều là hương vị của Hòa Vi, rất nhạt, cũng rất ngọt.
Yến Hoài giơ tay sờ soạng khóe miệng, thời điểm giương mắt nhìn, đáy mắt anh cũng dần dần dịu dàng lại.
Tiểu Ngô: “…”
Anh nghĩ thầm, quả nhiên, tình yêu khiến người ta biến thái.
-
Hôm nay Hòa Vi ngủ tới khi no mắt mới tự tỉnh.
Sau khi cô về nhà tắm rửa xong liền nằm trên giường nhắm mắt, một giấc ngủ khi tỉnh dậy đã hơn 11h trưa.
Bụng Hòa Vi có chút đói, vốn dĩ tính toán muốn xem tin tức trên di động một lát sau đó sẽ đi phòng bếp nấu cơm.
Kết quả vừa mở di động lên, cô liền bị mấy chục tin nhắn trên màn hình làm cho sợ tới mức hết cả đói bụng.
Tin nhắn của Yến Tình là nhiều nhất, trừ bỏ tin nhắn trên WeChat, còn có vài tin nhắn điện thoại nữa.
Đáng tiếc đêm qua trước khi ngủ Hòa Vi tắt máy, nên một tin cũng chưa xem.
Hòa Vi còn chưa xem liền biết có việc, cô cũng không rảnh lo ăn cơm, vội vàng click mở WeChat, đọc từng tin từng tin một.
Chủ yếu là Yến Tình không liên lạc được với cô cho nên có chút sốt ruột, tin nhắn có một nửa đều là hỏi cô đang ở đâu.
Còn một nửa, là nhằm vào bài đăng của bạn thân Phó Thừa Ngọc trên Weibo tối hôm qua——
Yến Tình: 【 Người anh ta nói trên Weibo chính là cô đi? 】
【 Nhưng A Hoài như thế nào lại giống nhau mà tuổi lại lớn? 】
【 Là anh ta nhận sai người hay là như thế nào… Vi Vi, cô cẩn thận ngẫm lại, gần đây có lén lút gặp mặt người khác phái nào hay không? 】
……
Hòa Vi vội vàng trả lời tin nhắn, trước tiên giải thích tối hôm qua mình không mở máy, về sau mới lại nói: 【 Không gần gũi với ai ạ. 】
Bên kia Yến Tình không lập tức trả lời.
Chờ đợi nhắn tin của cô ấy trong vài phút, Hòa Vi lại đi rà soát Weibo một lần.
# Bạn gái mối tình đầu Phó Thừa Ngọc # cái đề tài này đã xuống vị trí hot search thứ hai, mà hot search vị trí đầu tiên biến thành # Phó Thừa Ngọc phát Weibo #.
Ngón tay Hòa Vi run lên, click mở hot search kia ra xem.
Phó Thừa Ngọc đăng Weibo đang nằm ngay ở phía trên——
【 Trong chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, cô ấy với ai ở bên nhau đều là tự do của cô ấy, hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, không cần bởi vì tôi mà sinh ra bối rối, bằng không trong lòng tôi sẽ có gánh nặng, bắp ngoan a, không cần đi tìm hiểu thêm bất kỳ thông tin cá nhân gì của cô ấy nữa, cứ như vậy đi, khá tốt. 】
“Bắp” là nickname fans của Phó Thừa Ngọc.
Fans của anh ta so với fans của Tô Mộc, tốt hơn không ít.
Phía dưới bình luận là một mảnh hài hòa, bao gồm ở đề tài này hay ở Weibo, tất cả những lời bình luận đều rời xa sinh hoạt cá nhân của idol.
Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nghe thấy hệ thống nói: “Chúc mừng ký chủ, giá trị may mắn tăng thêm một điểm, trước mắt đang là 2 điểm.”
“Vì sao lại tăng a?”
“Bởi vì tối hôm qua bạn thân Phó Thừa Ngọc đăng bài lên Weibo bôi nhọ cô, tuy rằng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng cô ta, Weibo cô ta bị đóng rồi.”
Hòa Vi lại vội vàng click mở cái hot search thứ hai, phía trên còn có tài khoản người sử dụng, nhưng khi vừa đi vào liền thấy, không chỉ không có bài đăng bôi nhọ cô hôm qua, mặt khác ngay cả người sở hữu tài khoản Weibo đó cũng không thấy.
“…”
Phong cách làm việc này… Hình như có chút quen thuộc.