Âm thanh này vang lên trong ban đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Thời gian này, tư thế này, suy nghĩ của cô hoàn toàn thuần khiết.
Cổ tay trái Hòa Vi vẫn còn đang bị Yến Hoài nắm, một cánh tay khác gác ở trên vai anh trở nên cứng đờ, ngón tay chậm rãi cuộn lên, theo bản năng ôm chặt anh.
Cô nhẹ nuốt một ngụm nước miếng: “Không cần mang…”
Hòa Vi cho rằng Yến Hoài muốn lấy áo mưa.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai để điều hòa kinh nguyệt, theo lý mà nói nói là không cần thiết phải dùng các biện pháp khác, đương nhiên nếu Yến Hoài thật sự không yên tâm cũng không phải là không có khả năng——
Hòa Vi mải đuổi theo suy nghĩ của chính mình, không đến vài giây, cô liền nghe thấy Yến Hoài “Hmm” một tiếng, âm cuối thả cực nhẹ, “Mang cái gì?”
Giọng nói vừa rơi xuống, bàn tay Yến Hoài đang nắm cổ tay cô buông ra.
Sau đó không đến hai giây, thậm chí tay cô còn chưa kịp động, lại bị anh nhẹ nhàng nắm giữ ngón tay, mặt Yến Hoài từ cần cổ cô nâng lên, “Em nghĩ là mang cái gì?”
Hòa Vi thấy được từ đáy mắt anh có một chút đè nén cùng vẻ cười như không cười, còn chưa kịp hiểu thâm ý bên trong đôi mắt ấy, ngón tay chợt lạnh, có thứ gì đó xỏ qua ngón tay cô.
“…”
Tuy rằng Hòa Vi không giơ tay xem, nhưng cũng đoán được đây là cái gì.
Trong nháy mắt cô vì ý tưởng xấu xa vừa rồi của mình mà cảm thấy có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh nói: “Nhẫn đeo trên tay, khẳng định mọi người đều biết em đã kết hôn…”
“Không tốt sao?”
Tay Yến Hoài chuyển qua eo cô, sau đó nhéo một cái, “Vợ ơi.”
Ngón tay Hòa Vi giật giật.
Trầm mặc vài giây, cô nghe thấy Yến Hoài lại hỏi một câu: “Còn yêu anh ta phải không?”
“Không có.”
Đây là lời nói thật.
Hòa Vi giương mắt nhìn anh, ánh mắt thực sạch sẽ, “Em không thích anh ta.”
Thậm chí ngay cả từ “Nữa” dùng để biểu đạt quá khứ cũng không thèm thêm, rốt cuộc ở trong lòng cô, xác thật trước nay cũng chưa từng thích Yến Thần.
Yến Hoài nghiêng đầu hỏi, “Thế còn Phó Thừa Ngọc?”
“…”
Hòa Vi lắc đầu, vì thể hiện sự kiên định, cô nhấn mạnh ba lần, cuối cùng còn cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng Yến Hoài, “Em thích Yến Hoài.”
Cô đã ngủ được một giấc, nên lúc này đôi mắt rất sáng.
Đầu ngón tay Yến Hoài gác ở trên eo cô càng ngày càng nóng, anh muốn ôm chặt lấy cô—— đè cô lên bàn.
Nhưng không thể.
Yến Hoài hít sâu một hơi, anh nghiêng đầu, thấp giọng: “Không được thích người khác.”
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo tiếng nuốt nước bọt rất nhỏ, thời điểm ôm lấy Hòa Vi, khóe miệng anh nhẹ cong, ở trong lòng lại bỏ thêm mấy chữ——
Chỉ có thể thích anh.
Vừa rồi khi ở trong xe chờ Hòa Vi, anh nhìn thấy Yến Thần ôm cô.
Nhưng mà Yến Hoài không muốn xuống xe, anh mặt không đổi sắc mà ngồi ở trong xe, tầm mắt lại không hề dời khỏi người hai người kia.
Anh muốn biết, Hòa Vi sẽ dùng mấy phút để đẩy Yến Thần ra.
Nếu lúc ấy Hòa Vi không lập tức đẩy Yến Thần ra, đêm nay khẳng định anh ta sẽ không bị đánh một trận đơn giản như vậy.
Yến Hoài dịu dàng, cũng chỉ khi ở cùng Hòa Vi.
Giống như hiện tại.
Ngón tay anh nhẹ đặt trên vạt áo Hòa Vi, ngữ khí thực nhẹ thực mềm mại: “Còn chưa tới?”
Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.
Tính ngày, đáng lẽ phải là hai ngày trước, nhưng không biết tại sao lại thế này, tới hôm nay rồi vẫn còn chưa tới.
Hòa Vi cọ cọ ở trên đùi anh, ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nói hai chữ, “Em muốn…”
Yến Hoài nhíu mày, bàn tay từ vạt áo ngủ của cô rụt trở về “Đi ngủ.”
Hòa Vi: “…”
Đây là cô còn chưa kịp nói ra đã bị cự tuyệt sao?
Hòa Vi khó hiểu, trong ánh mắt lộ ra nét kinh ngạc cực kỳ rõ ràng, “Yến Hoài, anh…”
Đôi mắt cô rất sinh động, phảng phất như có thể nói chuyện, trong giờ phút này, ánh mắt cô viết rành mạch mấy chữ rất to: Anh không được sao?
Đương nhiên Yến Hoài không phải là không được.
Nhưng cơ thể Hòa Vi yếu đuối thì anh biết, thời gian trước khi có hành kinh không thích hợp làm chuyện phòng the, bằng không tới lúc đến ngày khả năng sẽ càng đau, anh phải khắc chế rất cực khổ, ngay cả quần áo Hòa Vi cũng không dám xốc.
Buổi tối giúp Hòa Vi tắm rửa vẫn là dì Hàn.
Hô hấp Yến Hoài có chút nặng nề, anh giữ chặt tay Hòa Vi đan mười ngón tay vào nhau, nửa phút sau, anh hôn nhẹ lên tai cô, “Ngoan, ngủ.”
-
Thật vất vả Hòa Vi mới chủ động một lần, kết quả đêm đó còn không được như ý nguyện.
Thời gian hành kinh của cô chậm mấy ngày, tới ngày thứ năm, cô có chút sợ hãi.
Tuy rằng gần đây Hòa Vi vẫn luôn nghiêm túc uống thuốc điều trị, nhưng nếu quá bận rộn, cũng có khả năng có ngày nào đó quên không uống.
Hơn nữa lần trước cô và Yến Hoài không có dùng biện pháp an toàn… Nói cách khác, nếu thật sự là có ngày nào đó quên uống thuốc, ngoại trừ việc kinh nguyệt bị chậm, còn có một khả năng khác.
Hòa Vi không dám tưởng tượng thêm nữa.
Hôm nay sau khi quay phim xong bước chân ra khỏi phim trường, Hòa Vi và Phùng Ninh lái xe đi đến hiệu thuốc.
Tuy rằng hiện tại cô còn chưa được coi là quá nổi danh, nhưng khi đi trên đường cái cũng ngẫu nhiên sẽ bị người qua đường nhận ra, để cô đi hiệu thuốc mua que thử thai tuyệt đối không có khả năng.
Cũng may Phùng Ninh không có vấn đề gì, cô ấy trông thanh tú, không được xem là quá xuất chúng, nhưng cô ấy vẫn mang mắt kính cùng khẩu trang, cho dù người của cả đoàn phim đến cũng có khả năng sẽ không nhận ra cô là ai.
Phùng Ninh thập phần nghe lời, hơn nữa không có tật xấu hỏi nhiều, lúc nghe xong yêu cầu của cô liền xuống xe đi vào hiệu thuốc.
Hòa Vi ngồi trong xe đợi ở đường cái đối diện.
Đây là một chiếc xe Audi màu trắng, hai ngày trước mới đến tay cô.
Về sau công việc của Hòa Vi khả năng so với hiện tại sẽ nhiều hơn không ít, luôn gọi taxi thì không được, để Yến Hoài đón cô thì nghĩ cũng không cần nghĩ.
So với cô Yến Hoài càng bận rộn hơn, một tuần có thể một lần tới phim trường đón cô, đã là khó càng thêm khó rồi.
Trong gara Quan Hải Uyển, có không ít siêu xe, nhưng Hòa Vi không dám lái, chiếc Audi này vẫn là Trình Diễm lấy từ gara nhà anh đến, nói là trước kia mua cho Trình Nặc.
Trước kia nguyên chủ từng làm qua không ít công việc, bằng lái xe cũng là vì bài kiểm tra mà có.
Với bản thân Hòa Vi, sau khi thi đại học xong rảnh rỗi không có việc gì, liền đi thi lấy bằng lái.
Như vậy cũng thuận tiện, giờ đỡ lãng phí thời gian đi thi.
Hòa Vi ghé lên tay lái Audi, trong khi chờ Phùng Ninh trở về, cô lấy di động ra nhắn tin cho Trình Nặc: 【 Nặc Nặc, dì cả của tớ đã chậm vài ngày. 】
Trình Nặc: 【? 】
Trình Nặc: 【 Móa, cậu không phải đã có chứ? 】
Hòa Vi nắm chặt tay lái, 【 Tớ vẫn luôn uống thuốc tránh thai, cho dù quên 1, 2 ngày nhưng cũng không có khả năng vừa lúc rơi xuống trên người tớ đi? 】
Trình Nặc biết cô mấy tháng nay đều uống thuốc điều trị, lúc này mới hơi yên lòng: 【 Cũng đúng, đừng dọa chính mình, có thể ngày mai liền tới rồi. 】
Cách non nửa phút, Trình Nặc lại hỏi: 【 Nhưng mà nói trở về, Vi Vi, nếu cậu thực sự có… tính làm gì bây giờ? 】
Đây cũng là vấn đề mà Hòa Vi đang lo lắng.
Tuổi cô không lớn, hơn nữa hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý sinh con.
Càng quan trọng là, mỗi lần sinh con sẽ chậm trễ ít nhất một năm… Mà chủ hệ thống yêu cầu, cô trước hai mươi lăm tuổi phải đạt được giải thưởng ảnh hậu Kim Tượng.
Không chậm cô còn
phải lao lực cả năm, chứ đừng nói chậm tới một năm.
Nó không giống như cảm giác có người thích và không có người thích, trước kia Hòa Vi cô đơn một mình, từ lúc bắt đầu trọng sinh, cốt truyện thay đổi như thế nào cũng không sao cả, nhưng lần này thì khác.
Từ sau khi ở bên Yến Hoài, cô hoàn toàn không muốn tiếp tục trọng sinh.
Hòa Vi vô cùng thành thật mà gõ mấy chữ: 【 Tớ không biết. 】
Trình Nặc lại hỏi: 【 Thế anh Yến Hoài thì sao? 】
Cô ấy lại hỏi tới điểm mấu chốt.
Hòa Vi: 【 Tớ lại càng không biết. 】
Ai có thể biết Yến Hoài nghĩ gì.
Dù sao Hòa Vi cũng nghĩ không ra cái gì, dứt khoát nhắn tin trực tiếp hỏi Yến Hoài: 【 Em mang thai 】.
Còn chưa gõ xong, cô không cẩn thận đã gửi đi.
Hòa Vi vội vàng bổ sung, nhanh chóng gõ “Nhưng em không muốn sinh, anh sẽ làm gì?” mấy chữ vừa hiện lên, còn chưa kịp gửi, ngay lập tức nhận được một dấu chấm hỏi.
Ngay sau đó là một chữ đơn giản lại thô bạo: 【 Sinh. 】
“…”
Hòa Vi nhanh chóng gửi nốt mấy chữ phía sau qua.
Lần này đầu kia không có động tĩnh gì nữa.
Hòa Vi cũng không biết anh bận quá không thấy được, hay là thấy được nhưng tức giận không muốn trả lời, cô đợi hai phút, Yến Hoài không nhắn tin trả lời, nhưng Phùng Ninh đi mua que thử thai đã trở lại.
Phùng Ninh đưa túi cho cô, lại đem lời dặn dò của nhân viên ở tiệm thuốc nói lại cho Hòa Vi một lần nữa.
Hòa Vi vừa nghe vừa gật đầu, lấy cái hộp kia ra nhìn thoáng qua.
Phùng Ninh nói những việc cần chú ý với cô xong, cuối cùng, cô ấy vô cùng đáng thương mà nhìn qua, “Chị Vi Vi, em sẽ thất nghiệp sao?”
“…” Hòa Vi sửng sốt, “Cái gì?”
“Nếu chị có bảo bảo… không nghỉ ngơi một thời gian sao?”
Vừa rồi Hòa Vi còn có thể tự an ủi mình, nhưng hiện tại Phùng Ninh vừa nói như vậy, áp lực của cô lại càng lớn hơn nữa.
Cô quyết định, sau khi quay xong bộ phim thanh xuân này, cô phải để cho Yến Tình nhận giúp mình mấy bộ phim nữa, bằng không trước hai mươi lăm tuổi, rất có thể cô sẽ không nhận được giải thưởng ảnh hậu Kim Tượng.
Hòa Vi càng nghĩ càng buồn bực, khóe miệng cô hạ xuống, “Chắc hẳn sẽ không mang…”
Cô nói không chút tự tin, rốt cuộc hai tháng trước kinh nguyệt tới rất đúng ngày.
Trong lòng Hòa Vi nặng nề, vừa về đến nhà, cô liền xách theo cái túi kia vọt vào WC.
Mười phút sau, Hòa Vi đối diện với ba que thử thai một vạch thẳng tắp chỉnh tề, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ngồi trên nắp bồn cầu, nhắn tin WeChat thông báo tin vui cho Trình Nặc: 【 Làm tớ sợ muốn chết, không có. 】
Trình Nặc: 【 Không có thì cậu vui vẻ cái quỷ gì a??? 】
Hòa Vi: “…”
Chính là không có mới vui vẻ a.
Tuy rằng cô cũng rất muốn cùng Yến Hoài sinh bảo bảo, nhưng không phải hiện tại.
Không nên là hiện tại, cũng không thể là hiện tại.
Hòa Vi không giải thích nhiều với Trình Nặc, cô đứng lên từ nắp bồn cầu, mới vừa nâng mắt, liền nhìn thấy người đàn ông không biết đến từ lúc nào mà đã đang đứng ở cửa rồi.
Yến Hoài dựa nhẹ lên khung cửa, đôi mắt nheo lại, tầm mắt dừng ở trên mặt cô.
Khóe miệng Hòa Vi khẽ cong, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình tốt lên không ít, chạy chậm vài bước bổ nhào vào trong ngực anh, “ Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy ạ?”
“Không tăng ca.”
Tầm mắt Yến Hoài di chuyển, dừng ở mấy que thử thai một vạch trong thùng rác kia.
“…”
Thoạt nhìn giống như cô còn rất vui vẻ.
Hòa Vi thật sự vui vẻ, khóe mắt cong cong, nhón chân ở hôn lên mặt anh một cái: “Em đi nói với dì Hàn chuẩn bị cơm tối.”
Cô vừa nói vừa từ trên người Yến Hoài tụt xuống dưới, vừa muốn bước ra khỏi cửa lại bị anh nắm cổ tay túm trở về.
Yến Hoài cúi đầu nhìn cô, “Sao lại vui vẻ như vậy?”
Không đợi cô trả lời, anh lại hỏi: “Là không muốn sinh con, hay là——”
Hay là không muốn sinh con cho anh.
Trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đều nói như vậy, Hòa Vi đoán được, cô vội vàng lùi về phía sau che miệng anh lại: “Em còn quá nhỏ.”
Ánh mắt Yến Hoài tối sầm lại, lông mi rũ xuống một cách vô thức, bởi vì miệng bị cô che lại, cho nên thanh âm có chút mơ hồ không rõ: “Không nhỏ.”
“…”
Lưu manh.
Hòa Vi trừng mắt liếc anh một cái, lần này sửa lại cách nói: “Em mới 21.”
Dừng một chút, cô lại bỏ thêm câu: “Vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
Khóe miệng Yến Hoài hạ xuống.
Hòa Vi: “Anh là đang coi thường em sao?”
Yến Hoài: “Không có.”
Hòa Vi: “Anh chính là coi thường em.”
Yến Hoài: “Không có.”
Đoạn đối thoại cứ lặp lại một vòng tuần hoàn, không hề có chút dinh dưỡng nào cả.
Đôi mắt Hòa Vi rũ xuống, cúi đầu thưởng thức mấy nút tay áo của Yến Hoài, “Chờ khi nào em trở thành ảnh hậu, lúc ấy mới sinh con.”
Yến Hoài: “…”
Yên tĩnh một lúc lâu, Yến Hoài khịt mũi nói: “Dục cầu bất mãn thì cứ việc nói thẳng.”
Anh cúi đầu, giọng nói cũng đi theo mà trầm xuống, “Anh có thể thỏa mãn em.”
Hòa Vi: “…”
Cô phản ứng chậm mất nửa ngày, cho đến khi ăn xong cơm tối, cô mới hiểu rõ ràng ý tứ trong câu nói kia của Yến Hoài.
Cho nên anh nghĩ rằng… cô không muốn có con sớm như vậy, là bởi vì cô muốn cùng anh sinh hoạt vợ chồng sao?
Phi.
Hòa Vi ở phía dưới bàn đạp một cái vào chân anh.
-
Kinh nguyệt Hòa Vi chậm một tuần.
Tới ngày thứ 8, cô mới từ Tây Bắc ghi hình cho gameshow trở về, bụng liền bắt đầu đau.
Cơn đau có thể chịu đựng được, chắc hẳn chỉ muốn nhắc nhở cô rằng dì cả tới thăm.
Mới rời khỏi sân bay, Hòa Vi liền nhận được tin nhắn từ Yến Tình: 【 Vi Vi, cô thành thật nói cho tôi, có phải Yến Hoài đánh Yến Thần tới mức nhập viện hay không? 】