Sáng sớm hôm sau, Tần Diệp Tân không dám dậy muộn, ăn sáng xong liền lên xe cùng Tần Thận và Diệp Tình.
Đầu tiên bọn họ đi thăm bà ngoại Diệp trước, sau đó đến nhà cũ họ Tần ăn cơm.
Khi xe ô tô dừng lại trước cửa nhà họ Diệp, Diệp lão phu nhân đang tưới hoa ở sân trước.
Lúc trước Diệp Tình đã nói qua với bà rằng hôm nay sẽ mang đứa cháu gái mới từ nước ngoài về đến thăm bà, nhưng cuộc gọi bất ngờ tối qua đem đến cho bà lão một thông tin nói rằng Tần Thận và Thận Diệp Tân có mối quan hệ thân thiết bí mật. Việc đó khiến bà lão vô cùng bất ngờ. Tuy rằng Diệp lão phu nhân không có thành kiến nhiều với đứa cháu gái này, nhưng chuyện hai đứa nhỏ đến với nhau là chuyện bà chưa từng nghĩ tới.
Nhưng dù gì Diệp Tình cũng là con gái bà, giọng nói vui vẻ của Diệp Tình ở đầu dây bên kia có thể nhận thấy rõ ràng.
Con cháu đều có diễm phúc của chúng nó, nói đi cũng phải nói lại, Tần Diệp Tân là do một tay Diệp Tình nuôi lớn, còn Tần Thận chính là cục cưng mang nặng đẻ đau, hơn nữa, nếu Tần Diệp Tân không đủ tốt, Diệp Tình cũng sẽ không vui khi biết chuyện của hai đứa nhỏ như vậy, huống hồ tuy rằng Diệp Tình là người lương thiện hiền lành, nhưng không phải không có mắt nhìn. Ở trong mắt bà lão, quyết định của con gái bà phải được ủng hộ dù bà có hiểu hay không.
Cuộc sống đến ngày hôm nay, luôn có nhiều điều đáng tiếc.
Mặc dù không phải ai cũng có thể hiểu được ý nghĩa của việc làm việc thiện, nhưng bị một số kẻ không hiểu lí lẽ công kích là điều quá phi lý.
Đặc biệt là khi bà lão nhìn thấy ba người họ cùng bước vào nhà họ Diệp, có cảm giác như là một gia đình thực sự.
Diệp Tình cùng Tần Diệp Tân đi ở đằng trước, Tần Thận đi phía sau, nhàn nhã tản bộ. Nhưng mà nếu quan sát kỹ hơn, có thể nhận ra tầm mắt của người đàn ông thường thường vô thức dõi theo hình bóng xinh đẹp của người con gái đi trước.
Bà lão Diệp cười mỉm, chào hỏi mấy người đang đi về phía mình, nụ cười trên mặt trông bà lão càng thân thiện và phúc hậu.
Phong cách trang trí của ngôi nhà họ Diệp tương đối đơn giản nhưng lại có sưc hấp dẫn lạ thường. Chủ nhân của ngôi nhà ra đi sớm, nhiều năm qua, quang cảnh ở đây đều là bà lão Diệp cùng mấy người giúp việc chăm sóc, cũng may thỉnh thoảng Diệp Tình có mang Tần Diệp Tân đi học về thăm vào cuối tuần, vì thế ngôi nhà cũng như được tiếp thêm luồng gió mới.
Tần Diệp Tân thích bầu không khí nhà họ Diệp, nhẹ nhàng như nước chảy nhưng không lạnh lẽo, có lẽ chính cách này mới có thể nuôi dạy được một người tốt bụng như Diệp Tình.
Sau khi chào hỏi xong, Diệp lão phu nhân liền dẫn ba người vào nhà chính, thấy trong tay bà lão còn cầm vòi hoa sen mà bên cạnh lại không thấy có cô giúp việc nào, Tần Diệp Tân liền tiến lên nhận lấy, mang đến nơi vẫn để cất vào.
Bà lão có một đặc điểm, chính là một người rất yêu thích hoa, đúng với câu yêu ai yêu cả đường đi, vậy nên đối với những dụng cụ chăm sóc hoa cũng cực kỳ chú ý, đặc biệt không thích đem vòi hoa sen sau khi dùng xong vứt tùy tiện, vì thế ở một góc bên vườn trong sân trước được dùng làm nơi để những thứ đồ đó. 9Thói quen này Tần Diệp Tân phát hiện khi cô vào cấp 3, là nhờ việc cùng mẹ cô thường xuyên đến đây, chẳng qua những việc này vào ngày thường toàn là do người giúp việc làm.
Lúc cô gái nhỏ vừa tiếp nhận đồ từ trong tay bà lão, Diệp lão phu nhân còn chưa có để ý, nhưng vào giờ phút này, nhìn bóng dáng người con gái, hốc mắt có chút đỏ lên.
Khi con người về già, thứ mà họ theo đuổi tự nhiên không còn là những thứ thô tục, sống chết cũng không thể mang đi, mà đó lại là những thú vui đơn giản trong cuộc sống nhưng lại khiến con người ta sống chậm lại, cảm nhận cuộc sống bình yên trôi qua.
Bà lão không ngờ cô cháu gái của bà lại biết được thói quen này, trong lòng đầy cảm động vì dù ở nước ngoài học hành bốn năm nhưng cũng không quên thói quen nhỏ nhặt tầm thường của bà già này.
Bà tiến về phía Diệp Tình, thấp giọng thở dài: “Đứa nhỏ này quả thật tinh tế.”
Diệp Tình đồng tình về phía người con gái, nhỏ giọng trả lời: “Con bé quan tâm đến những người mà nó yêu thương lắm.”
Tần Thận đứng phía sau hai người, anh suy tư nhìn Tần Diệp Tân, sau đó nhìn về phía mẹ cùng bà ngoại đang thì thầm gần đó, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ.
Tần Diệp Tân trở về bên cạnh anh, thoáng nhìn nụ cười mờ ám kia, đang định mở miệng hỏi có chuyện gì, lại trông thấy bà ngoài cùng mẹ thấy cô trở về liên bắt đầu đi tiếp vào trong nhà chính. Người con gái đành lặng lẽ liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lại vội vàng đuổi theo.
Đi vào nhà chính, sau khi cô gái nhỏ đưa món quà mang từ nước ngoài về cho bà ngoại thì liền ngoan ngoãn ngồi một bên trên chiếc ghế gỗ đỏ, lắng nghe hai vị