Tần Diệp Tân dựa nửa người vào anh, nhẹ nhàng khịt mũi, cố nén dòng lệ đang chuẩn bị rơi xuống, “Ba mẹ đang đợi, chúng mình nên về sớm một chút.”
Cô đã từng có quá khứ khó khăn, nhưng hiện tại cô còn có Tần Thận, cùng mẹ Diệp và ba Tần, còn có Tần gia nữa.
Sau khi hai người sửa sang lại trang phục một chút, Tần Thận gọi thư kí Lý Cách vào trong thu dọn đống tài liệu mà anh đã xem được đặt trên bàn trà.
Lý Cách vừa vào cửa, đôi mắt thoáng chuyển động xung quanh, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt phiếm hồng của người con gái, vội vàng cúi đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh ta đi theo Tần tổng mấy năm rồi, khả năng lãnh đạo và quản lý của Tần Thận không có gì phải bàn cãi. Mặc dù trên thương trường đôi lúc khó khăn và nhiều cạm bẫy thế nào, cũng chưa bao giờ thấy anh mất phong độ. Hơn nữa người đàn ông này vô cùng điển trai, mặc cho bên ngoài có rất nhiều mỹ nữ dùng muôn vàn cách quyến rũ thì người nào đó chỉ một biểu cảm lạnh nhạt đuổi người ta tránh xa ngàn dặm.
Nhớ lại lúc vừa đi ngang qua ghế sofa bên ngoài, trên bề mặt ghế cùng thảm bên dưới còn lại vệt nước mơ hồ, khiến người đàn ông trẻ tuổi nhiệt huyết như anh ta nhìn thấy mà đỏ mặt.
Tần tổng bên ngoài là người lạnh lùng cấm dục như vậy, không ngờ một khi dục vọng trào dâng lại khó kiềm chế bản thân như vậy, hai người họ liền vội vàng giải quyết trong phòng làm việc.
Nghĩ vậy, anh ta càng xấu hổ cúi thấp đầu hơn, chỉnh sửa lại đống tài liệu trên bàn liền lấy cớ chuồn vội ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, không ngờ lại đụng phải trợ lí trực ban hôm nay, là Cao Hân, đôi mắt cô ta sưng đỏ như vừa mới khóc xong.
Tần Thận chỉ thông báo cho bộ phận nhân sự về trường hợp cho thôi việc của Cao Hân nên lúc này Lý Cách không biết chuyện xảy ra cũng là bình thường. Anh ta thấy Cao Hân lén lút nhìn vào bên trong như trộm, cau mày đóng cửa lại.
Lý Cách hỏi: “Tan làm rồi, em còn đứng đây thập thò nhìn cái gì?”
Đối phương cắn môi, do dự nói: “Em không cẩn thận làm đổ café lên người Tần tổng, em muốn xin lỗi anh ấy.”
Vốn dĩ cô ta muốn lợi dụng cơ hội vô tình làm bẩn quần áo của Tần Thận, cộng thêm với việc từng bước dụ dỗ để kéo gần khoảng cách của hai người, cô ta cũng biết chút tâm tư nhỏ bé này của mình không qua nổi ánh mắt sắc bén của người đàn ông ấy. Nhưng so với việc chỉ mãi là một trợ lí vây xung quanh anh, vị trí người đứng bên cạnh Tần tổng có sức dụ hoặc quá lớn, nếu như thất bại cũng chỉ chịu sự xa cách, trách cứ của anh, nhưng nếu một bước lên tiên, cô ta sẽ đứng trên nhiều người và có tất cả. Ấy vậy cô ta chưa kịp hành động đã bị anh trực tiếp dẫn vào phòng nghỉ. Cao Hân ảo tượng rằng Tần tổng đối xử với cô ta khác với những người phụ nữ khác, vì thế hoặc là không làm gì cả, hoặc là đã chơi thì phải chơi đến cùng. Cô ta được tiếp thêm sức mạnh trở nên mạnh dạn không ít, thế mà cô ta càng làm trò sắc mặt người đàn ông càng khó coi.
Cuối cùng sau một cuộc điện thoại, trực tiếp cho cô ta nghỉ việc.
“Tần tổng hiện tại không rảnh.” Anh ta nhớ lại dấu vết hoan ái mờ nhạt trên sofa, vẻ mặt không được tự nhiên.
Thấy Lý Cách vội vàng rời đi, Cao Hân nghi ngờ đứng đợi một lúc, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng Tần Thận dẫn cô em gái quyến rũ của mình đi ra ngoài. Cô ta vội vàng lùi lại, trốn sau cánh cửa tủ đựng đồ ăn cách đó không xa, may mà tan tầm nên chỗ đó vắng vẻ, lối đi trước mặt cũng không một bóng người.
Phía đối diện, người con gái lắc cánh tay Tần Thận tỏ vẻ không thoải mái, một lúc sau anh mới buông tay ra.
Cao Hân càng thêm khó hiểu, đây không phải trạng thái tự nhiên hòa thuận giữa anh chị em với nhau, nên cô ta lén lút đưa di động lên chụp lại khoảnh khắc thân mật của hai người.
——
Hơn tám giờ, Tần Thận mới đưa Tần Diệp Tân về nhà.
Vừa tiến vào cửa, dì Lưu đã nhiệt tình tiến đến cầm đồ trong tay hai người, hỏi han xem cả hai đã ăn cơm chưa, sau lại sắp