“Tối nay chúng ta dùng bữa bên ngoài nhé.” Tần Thận vừa lái xe vừa đánh mắt nhìn sang người bên cạnh.
Cô gái ngẩn người, hỏi: “Không ăn cùng ba mẹ sao anh?”
“Ừ, chú Trịnh đưa ba đi đón mẹ rồi,” anh giải thích, “Nói là đêm nay muốn sống lại thế giới của riêng hai người.”
Tình cảm gắn bó đầy ngọt ngào của ba mẹ giống như dòng suối ấm áp chảy trong lòng anh, đây cũng là khao khát trong anh, đó là một cuộc hôn nhân bền vững và tràn đầy hạnh phúc.
Anh nhìn cô vài lần, thấy trên gương mặt nhỏ khả ái lộ ra nét hâm mộ, khóe miệng bất giác cong lên.
Bữa tối hôm nay không đến mức quá cầu kỳ, buổi chiều Tần Diệp Tân đã uống trà, ăn điểm tâm cùng trái cây thế nên cô cũng không đói bụng lắm.
Trong không khí ấm cúng của nhà hàng sang trọng, Tần Thận trông thấy người con gái phía đối diện mới ăn được hai miếng bò bít tết thì không ăn nữa. Mẹ anh khi còn trẻ là một người rất kén ăn, kèm theo chế độ ăn uống thất thường mới dẫn đến có khối u trong dạ dày. Nghĩ đến tình trạng dạ dày của mẹ không tốt, trên gương mặt nghiêm túc của anh thể hiện nét không hài lòng.
Anh hỏi: “Sao ăn ít như vậy?”
“Em không ăn nữa đâu, buổi chiều em đã uống hai ly nước trái cây rồi.” Người con gái duỗi ngón trỏ, làm bộ muốn đẩy đĩa đồ ăn nhưng một chút lực đẩy cũng không có nên chiếc đĩa vẫn nguyên tại chỗ, nói chính ra thì là vân vê chiếc đĩa thì đúng hơn.
Nhìn bàn tay không buồn tốn sức của cô kèm theo giọng nói nũng nịu của người nào đó, trái tim anh bất giác mềm xuống. Người con gái tên Tần Diệp Tân này, dù cô chỉ vô ý vô tình nhưng vẫn khiến đối đối phương cảm giác đang bị lôi cuốn, mị hoặc.
“Đừng làm nũng, chốc nữa lại kêu đói cho xem,” Tần Thận dịu giọng lại, anh cắt miếng bít tết trên đĩa cho cô, “Ăn thêm chút nữa đi.”
Tần Diệp Tân không trốn tránh nhưng cô cũng không ăn thêm quá nhiều. Huống chi sự quan tâm của anh đối với cô mà nói chính là thứ gia vị tuyệt nhất trên đời.
Xe ô tô cao cấp của Tần Thận là hàng nhập khẩu, tài xế thường ngày của anh kỹ thuật cũng chỉ là mức bình thường nên cũng không dám lái xe này, anh cũng không muốn phiền phức tối rồi còn gọi Lý Cách đến lái xe. Vì lý do này, Tần Thận chỉ nhấp vài ngụm rượu, sau bữa tối, anh đưa cô về nhà.
Lúc hai người trở về nhà, ba mẹ còn chưa về. Dì Lưu đang ở nhà, thấy Tần Thận và Tần Diệp Tân về nhà trước, trên mặt chan chứa nét cười, hỏi hai người sao không ở bên ngoài chơi thêm.
Tần Diệp Tân cảm thấy thái độ của dì Lưu có gì đó khác lạ không nói rõ được, nhưng trông thấy vẻ mặt bình thản của người đàn ông bên cạnh, anh gật đầu với dì Lưu rồi lên lầu như thường lệ, cô lại cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Dì Lưu không nói chuyện nữa, mỉm cười đi vào nhà bếp dọn dẹp đống rau củ quả vừa được giao tới. Tần Diệp Tân thấy vậy cũng về phòng, dọn dẹp sắp xếp một lát, sau khi thay quần áo ở nhà liền mang theo thắc mắc đi đến phòng ngủ của Tần Thận.
Vừa vào cửa, thấy người đối diện đang tất bật thu dọn đồ cho vào vali, cô ngây ngốc, chân như bị đổ chì đứng trầm mặc ở cửa.
Sau khi lấy ra hai chiếc áo sơ mi còn nguyên mác, anh đang muốn cho thêm quần tây đã được ủi vào trong vali, ánh mắt trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở cửa, gương mặt người con gái xị xuống không vui.
Anh đi qua dắt tay cô, đưa cô ngồi vào ghế sofa trong phòng, đưa cho cô một chai nước từ tủ lạnh bên cạnh.
“Thứ hai tuần sau anh phải đi công tác hai tuần.”
Cảm xúc khó chịu của cô giảm bớt không ít nhưng vẫn không kiềm chế được hỏi: “Sao tự nhiên lại phải đi công tác?”
“Công ty bên châu Âu xảy ra vài việc, lúc chiều định đưa em đi thì anh mới nhận được tin. Vì thế cả buổi chiều nay phải mở cuộc họp khẩn cấp với bên châu Âu ở trong phòng làm việc, việc này ba cũng biết, ba giao toàn quyền cho anh xử lý.” Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu người con gái, “Em mới trở về được một thời gian mà anh lại phải đi, trong lòng không nỡ nên chưa muốn nói với em.”
Dứt lời, anh cầm Ipad đặt trên mặt bàn lên, mở tin tức phía châu Âu cho cô.
Hạng mục ở công ty phía châu Âu xảy ra vấn đề, hầu hết các dự án đang xây dựng đột nhiên phải dừng lại. Thậm chí việc này còn xuất hiện trên rất nhiều trang báo lớn, nếu xử lý không tốt sẽ để lại tổn thất khó có thể cứu vãn.
Chuyện lớn đến thế, vậy mà trong mắt người đàn ông này, anh còn có thể bình tĩnh cùng cô dùng bữa tối như không có chuyện gì xảy ra.
Cảm xúc của cô không phải là quá buồn, dù sao đã là đàn ông ai chẳng có sự nghiệp của riêng mình, rồi sau này cô cũng sẽ bận rộn với công việc, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn có chút hy vọng, mong đợi dù là trong sinh hoạt ngày thường cô có thể hòa hợp với anh được tốt hơn.
Trong chuyện yêu đương với Tần Thận, Tần Diệp Tân thấy cô còn trẻ con chưa đủ chín chắn, nhưng cô vẫn không đành lòng nói: “Em không muốn anh đi.”
Thật ra trong tận đáy lòng cô cũng suy nghĩ bản thân mình phải rộng lượng hơn nhưng suy nghĩ trong lòng là một chuyện, cử chỉ hành động lại là chuyện khác.
Khoảng thời gian hai người yêu xa tận nước ngoài, quyến luyến khó rời là tâm trạng bình thường. Dù đã có nhiều cuộc chia xa nhưng sự lưu luyến đó không hề vơi bớt mà ngược lại khiến họ càng thêm không nỡ rời xa đối phương.
Giờ phút này, bàn tay cô bám vào cánh tay anh, người đàn ông vô cùng hưởng sự ỷ lại này, mỉm cười: “Cũng đâu phải là đi rồi không về. Chia xa có hai tuần thôi mà cục cưng. Có thời kỳ cả tháng trời mình không gặp nhau còn gì.”
Người nào đó không thuận theo: “Qúa khứ là quá khứ.”
Tần Thận không cho rằng Tần Diệp Tân vô cớ gây sự, cô gái nhỏ của anh đôi lúc tính tình trẻ con như vậy lại khiến cho anh vui vẻ vô cùng, điều này chứng tỏ trong lòng cô có anh.
“Chờ anh trở lại, có khi cô gái của anh trở thành phó tổng giám đốc Tần rồi cũng nên.” Anh véo nhẹ chóp mũi cô, cười: “Đợi anh về kiểm tra xem Phó tổng này có đủ tư cách hay không.”
Người con gái nghe xong khịt mũi một tiếng, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt cánh tay anh.
Thời gian trôi dần càng về khuya, hai người cùng nhau thu dọn hành lý, sau đó Tần Thận đi vào phòng làm việc kiểm tra tình hình bên phía châu Âu, còn Tần Diệp Tân trở về phòng, tiếp tục nghiên cứu tập tài liệu dang dở.
Ngày hôm sau cô dậy thật sớm nhưng vẫn không kịp, trời còn tờ mờ chưa sáng, anh đã lên đường ra sân bay rồi.
Việc anh đi công tác không khiến tâm trạng cô xuống dốc quá nhiều mà càng trở thành động lực giúp cô tập trung giải quyết công việc tốt hơn.
Ngày cô nhậm chức, bởi vì thân phận đặc thù khiến cho có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, soi mói từng hành động của cô. Có kẻ khinh thường cô dựa hơi quan hệ gia đình, có người hâm mộ cô không chỉ có gia cảnh tốt lại còn xinh đẹp hết phần thiên hạ, có ánh mắt hờ hững đánh giá, cũng có ánh mắt thửơng thức, ghen tị.
Đối với tất cả ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô đều đáp lại bằng thái độ lịch sự.
Bữa trưa đầu tiên ở công ty,