Bị hình dung là người con gái lẳng lơ, hai vai cô run rẩy, siết chặt bụng, lắc mông muốn đẩy người anh em của Tần Thận ra ngoài.
Phía trước là người đàn ông chính trực, người sau lại là phóng đãng ngang ngược.
Tần Thận bị kẹp vừa đau vừa sảng khoái, biết được tâm tư nhỏ bé này của cô, anh bóp eo cô, nhịn đau đẩy về phía trước.
“Kẹp anh?” Anh nói, giọng điệu ẩn nhẫn.
Người con gái cắn môi, vừa rồi anh một đường thẳng tiến đâm vào khiến cho tiểu huyệt của cô thật thoải mái, bụng dưới căng cứng của cô trút hết sức lực, muốn hét lên những tiếng mê người như lúc trước. Cô mím môi, kìm nén tiếng rên rỉ trong miệng, run giọng nói: “Em không thiếu thao.”
Như để chúng minh cho câu nói này, hai tay Tần Diệp Tân nắm chặt thành bàn, cố gắng thoát khỏi côn thịt đang gắt gao tung hoành bên dưới. Tuy nhiên, anh đã nhanh chóng giữ chặt eo Tần Diệp Tân, kéo cô lại.
“Em thiếu,” Anh lẩm bẩm, cổ họng khô khát vì dục vọng tấn công, “Nhưng em chỉ thiếu một mình anh.”
Lời vừa nói ra, trái tim của cô bị anh làm cho xáo động.
Động tác phía dưới của anh càng dồn dập hơn, lần này xâm nhập sâu hơn lần trước, sự kích thích đánh vào khiến miệng nhỏ cuả cô không ngừng rên rỉ, khóc lóc ỉ ôi: “Đi ra ngoài, anh đi ra…. Đi ra…”
“Bảo bối, ngoan nào! Diệp Tân, tự mình nằm bò lên bàn,” Tần Thận bắt đầu di chuyển chậm rãi ở độ sâu thâm nhập này, hai tay anh nắm lấy đùi cô đưa sang hai bên làm cho động tác ra vào của anh mượt mà hơn, “Cắm vào thế này tuyệt vời biết bao!”
“A~” Cơ thể cô bị anh va chạm đến mềm như bông, chỉ muốn dựa vào người anh cầu xin như mọi lần: “Anh trai Tần Thận, em bỏ cuộc…”
Tần Thận bất giác đẩy người của Tần Diệp Tân về phía trước một chút, khiến cô nằm hẳn trên bàn.
Những thứ trên bàn rơi vãi trên mặt đất, trong đó có tài liệu đã đọc được một nửa của cô, nhưng Tần Diệp Tân đã không còn tâm trí để ý đến nó nữa. Tốc độ của Tần Thận rất mạnh và nhanh, cô thậm chí cảm giác được đã nhiều lần chạm đến tử cung của cô.
“Đừng… ư… ư… không cần… a… ưm…” Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, nhưng vẫn mang theo vài phần kìm nén. Cô biết phòng làm việc cách âm rất tốt, nhưng cô vẫn lo sợ bị người khác