Tần Thận khàn giọng cười, tiếp tục hỏi: “Cục cưng muốn giúp anh như thế nào?”
Mặc dù trong lòng cô vẫn còn lo lắng nhưng vẫn đưa tay về phía người đàn ông. Anh nắm lấy mu bàn tay mềm mại của cô, lòng bàn tay dày rộng bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ.
“Cô bé của anh vẫn còn non nớt lắm.” Tần Thận cười ra tiếng.
Người con gái ngước mắt muốn hỏi một câu nữa, nhưng ánh mắt người nào đó đột nhiên nhìn chăm chú vào ngực cô.
Khe rãnh nhỏ hẹp giữa đôi bồng đào đủ để đồ vật của anh thoải mái tung hoành.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng dùng tay che lại, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Một lúc sau, cô run run mở miệng nói: “Anh, anh có thể tự mình giải quyết không?”
Anh khịt mũi trả lời: “Cục cưng không dám sao?”
Vừa nói, Tần Thần vừa quỳ ở mép giường, nhích cả cơ thể đến gần cô gái nhỏ đang ngượng ngùng, vươn một tay nựng má cô nói: “Đã làm bao nhiêu lần rồi, sao em còn xấu hổ như vậy.”
Cô dùng chăn che mặt người nào đó đi. Ở trạng thái tỉnh táo, chủ động dùng ngực cùng Tần Thận làm việc kia, trong lòng cô vẫn còn e thẹn.
Trước mặt anh tối sầm, nhưng lồng ngực lại rung động mãnh liệt, sung sướng nở nụ cười. Anh kéo chiếc chăn trên đầu xuống và đưa nó về phía trước, hai tay giữ chặt hông người con gái rồi quấn chăn quanh người cô.
“Bé con dám bỏ trốn hả?” Anh cúi người hôn lên gương mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ của cô.
Người con gái chớp chớp đôi mắt long lanh, xin tha nói: “Đau, em đau…”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Tần Thận vuốt ve sườn mặt cô, mở miệng: “Khổ nhục kế, lần này cho em nợ.”
Sau đó anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
Thật ra lúc Tần Thận lấy thuốc ở tầng dưới, anh vẫn do dự mãi không biết mẹ đã ngủ hay chưa nhưng sợ bà lo lắng, cuối cùng vẫn ấn số gọi điện thoại nhưng đầu dây bên kia tắt máy.
Lúc này