Dịch Dương ngồi bên cạnh Tần Diệp Tân, thấy bước chân cô không ổn định, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Cô vội vàng xua tay nói: “Loại rượu này tác dụng âm ỉ thật.”
Truyền vào tai của người đàn ông là giọng nói của cô lúc say, mềm mại nhưng không mất đi quyến rũ, giống như một luồng điện vô hình khiến người nghe sảng khoái.
Dịch Dương cười tủm tỉm: “Rượu này là Mao Đài, là rượu ba tôi thích nhất. Vừa rồi cậu uống liền mấy ly, giờ bắt đầu ngấm men rồi.”
Trong bữa tiệc mặc mọi người bàn luận sôi nổi, Tần Diệp Tân cũng không nói nhiều, mới đầu cô chỉ uống vài hớp, nhưng không lâu sau đột nhiên có vài người tới nâng cốc, cô chỉ uống vài ly qua loa để tượng trưng. Cô không ngờ mấy ly rượu ‘nhỏ mà có võ’ khiến cô trong trạng thái lâng lâng như vậy, tuy rằng ý thức vẫn còn minh mẫn, nhưng thân thể đã sắp mềm như bông.
Người con gái đẩy tay đối phương ra, khó khăn đứng lên, nói: “Tôi đi ra ngòai rửa mặt.”
Dịch Dương hỏi: “Không có vấn đề gì chứ? Cần tôi gọi người đi cùng cậu không?”
Tần Diệp Tân lúc này thực sự không còn sự tin tưởng vào anh ta. Từ khi nhận ra mục đích tổ chức tiệc của Dịch Dương, trên bàn ăn cô đã bắt đầu cảnh giác, sau lại không thể thoát được vòng cụm ly uống rượu, lúc này mới ngộ ra có lẽ từ lúc đó đã mắc bẫy của anh ta rồi.
Cô cố hết sức ổn định bước chân đi ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, Tần Diệp Tân Lam dựa vào tường hít sâu một hơi rồi mới lấy điện thoại di động ra.
Sau một hồi trấn tĩnh lại, cô định gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Vũ. Đang định ấn nút gọi thì bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tần tiểu thư, cô có ổn không?”
Người con gái ngước mắt, nhận ra người đó là thư ký Lý Cách của Tần Thận, gương mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Anh ta vội vàng giải thích: “Buổi tiệc chiêu đãi của Chủ tịch Vạn được tổ chức ở đây. Đây là khách sạn mới được xây dựng ở trung tâm thành phố thuộc Hoa Cố, lúc trước Hoa Cố muốn quảng bá khách sạn chính là nơi này. Tần tổng cũng ở đây, anh ấy đang tham dự tiệc ở tầng dưới.”
Biết anh cũng ở đây, Tần Diệp Tân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hít hơi mỉm cười, “Thật là trùng hợp.”
“Không hẳn là vậy, Tần tổng bảo tôi lên đây theo dõi tình hình,” Lý Cách bổ sung, “Lúc trước khi cô vào thang máy, tôi tình cờ nhìn thấy và có nói lại với Tần tổng, anh ấy bảo tôi cách một thời gian lên đây xem xét.”
Lời nói của Lý Cách thuận miệng như nước chảy gió xuân, cứ thế lướt qua trái tim của Tần Diệp Tân, trong lòng cô dâng lên một cơn sóng cuồn cuộn.
Cô nói: “Vậy anh mau quay lại tiệc rượu đi, anh ấy chắc đang đợi anh ở dưới tầng.”
Trên mặt Lý Cách lộ ra vẻ do dự, anh ta đẩy gọng kính rồi nói: “Tần tiểu thư, tôi thấy cô có vẻ say rồi. Để tôi tìm một chỗ để cô nghỉ ngơi trước.”
Tần Diệp Tân suy nghĩ vài giây, sau đó nói: “Để tôi quay lại nói lời chào với mọi người.”
Dưới cái nhìn chăm chăm của Lý Cách, Tần Diệp Tân bước vào phòng. Không lâu sau khi người con gái đi vào, tài xế đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta nói xe đỗ trong bãi xe bị một người say rượu quệt phải, ầm ĩ một lúc lâu rồi.
Nhìn thấy cô vừa vào cửa, Lý Cách suy nghĩ một chút liền nhắn tin lại, vội vàng xoay người rời đi.
Trong phòng, khi nhìn thấy cô trở lại nhanh như vậy khiến Dịch Dương thoáng chốc kinh ngạc. Rất nhanh anh ta đã khôi phục lại nụ cười trên môi và nói: “Xong rồi sao.”
Tần Diệp Tân gật đầu nhưng không ngồi xuống. Tay cô nâng tách trà trên bàn và kính trà để chào tạm biệt mọi người thay vì dùng rượu.
Giọng nói du dương của cô lọt vào tai Dễ Dương, hai tay anh ta đặt ở dưới bàn đột nhiên nắm chặt lại.
“Tôi đưa cậu đi nhé.” Dịch Dương cười nói.
Cô từ chối: “Không cần đâu, có người đợi tôi rồi.”
Cô thẳng thừng đến vậy mà anh ta còn kiên trì mãi, cô vẫn nghĩ Lý Cách còn đợi ở cửa, không phản bác nổi nữa, chỉ cảm thấy bất lực.
Ngay khi hai người đi ra ngoài, Tần Diệp Tân nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Lý Cách đâu, trong lòng khó hiểu, cô chuẩn bị lấy điện thoại di động trong túi xách ra liên lạc với anh.
Đột nhiên người bên cạnh giật lấy điện thoại của cô, đặt tay lên miệng cô.
Trên hành lang dẫn